Chạm để tắt
Chạm để tắt

Kiêu ngạo - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-13 14:45:08
Lượt xem: 989

 

Tôi sẽ không trở thành kẻ thua cuộc như bố tôi, cũng như mẹ tôi,  Lê Mạn Thư tôi sẽ vĩnh viễn đứng ở đỉnh cao, không ai có thể kéo tôi xuống, tình yêu cũng không thể.

 

3

 

Diệp Thanh Sương lặng lẽ khóc.

 

Cô ta quả thực có một vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, khi khóc lên rất có cảm giác vỡ vụn, vừa mở miệng lại hoang đường đến cực điểm: "Cô Lê, cô có thể cao thượng rời đi hay không, từ bỏ cuộc hôn nhân của tôi và Yến Từ, tôi thật sự chịu không nổi.”

 

Mọi người nhất thời xôn xao, tôi có thể tưởng tượng tiêu đề tối nay sẽ là gì.

 

# Nữ tổng giám đốc tập đoàn Lê thị can thiệp vào hôn nhân của chồng sắp cưới cũ#

 

# Lê Mạn Thư -  Tạ Yến Từ tơ tình chưa dứt #

 

……

 

Thư ký bắt đầu dọn dẹp và cảnh báo mọi người không nên đăng lung tung trên mạng. Tôi có chút phiền chán, giọng điệu cũng lạnh xuống: "Tạ phu nhân, hôm nay nể mặt nhà họ Tạ, vì nhà họ Tạ, hôm nay tôi không quan tâm đến những lời nói bậy bạ của cô, lần sau đừng trách tôi không khách khí.”

 

Nói xong, tôi liền gọi bảo vệ tới, cưỡng chế mời Diệp Thanh Sương ra ngoài.

 

Đêm đó về nhà, vừa mới đẩy cửa ra, tôi đã bị kéo vào, đẩy lên tường. Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai tôi, nghe có chút tủi thân: "Mạn Mạn, tôi ghen.”

 

“Còn cố ý uống rượu đến hộc máu, sao không nôn c..hết đi.” Tôi thoát khỏi sự giam cầm của anh: "Bùi Tự Chi, sao cậu lại có mật mã nhà tôi?"

 

Con ngươi Bùi Tự Chi đen kịt, ánh mắt ướt sũng nhìn tôi, lộ ra có chút ngoan ngoãn: "Ông nội Lê bảo tôi chuyển tới.”

 

Lúc này tôi mới nhận ra rằng căn phòng vốn có vẻ trống rỗng đã chứa rất nhiều đồ đạc của cậu ta, tăng thêm vài phần hơi thở của cuộc sống gia đình.

 

Tôi không khỏi nhíu mày.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

 

Ánh mắt cậu ta vẫn đặt ở trên người tôi, thấy tôi nhíu mày, lập tức đáng thương nói xin lỗi: "Chị đừng nóng giận, nếu chị không muốn, tôi lập tức dọn đi.”

 

Nói xong, cậu ta muốn đi thu dọn đồ đạc nhưng tôi giữ chặt lại: "Quên đi, dù sao cuối năm cũng phải kết hôn rồi.”

 

Ánh mắt cậu ta lập tức sáng lên, nhảy nhót nhìn tôi: "Chị có mệt không?”

 

Tôi ngược lại muốn nhìn xem cậu ta còn vật lộn với điều gì nữa nên bình tĩnh theo cậu ta đi vào trong phòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/kieu-ngao/2.html.]

Ngay khi nhìn lên, tôi thấy một tấm áp phích khổng lồ có ảnh chúng tôi chụp cùng nhau trên tầng hai.

 

Cảnh này nhìn thế nào cũng giống như một vở hài kịch. Tôi không thể không bật cười.

 

"Sắp xếp một chút, chị thích không?"

 

Cậu ta trông mong nhìn tôi, giống như con ch.ó nhỏ chỉ chờ chủ nhân khen ngợi. Rất khó tưởng tượng, người đàn ông trước mắt này, lại có thể là nhân vật truyền kỳ quyết đoán sát phạt trên thương trường.

 

Năm Bùi Tự Chi 18 tuổi, người đứng đầu nhà họ Bùi đột ngột qua đời, cậu ta nhanh chóng tiếp quản nhà họ Bùi.

 

Chỉ trong 3 năm ngắn ngủi đã xây dựng một đế chế thương mại khổng lồ xung quanh tập đoàn Bùi Thị, tài sản không thể ước lượng. Nhà họ Bùi lên như diều gặp gió, nhảy lên áp đảo tất cả gia tộc ở Bình Kinh.

 

Mà bây giờ cậu ta mới 21 tuổi, so với tôi còn nhỏ hơn 5 tuổi.

 

Trước đây khi gặp cậu ta trong công việc, tôi luôn cảm thấy cậu ta tuổi trẻ, trưởng thành, tính cách trầm ổn điềm tĩnh, sâu không lường được. Hôm nay ngược lại là thấy được cậu ta đúng là đang sống đúng với độ tuổi của mình.

 

Tôi không đành lòng đả kích cậu ta, thuận miệng khen: "Chọn ảnh khá tốt.”

 

Bùi Tự Chi ngẩn người, lỗ tai trắng nõn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, có xu thế lan từ cổ đến mặt. Cậu ta nhỏ giọng nói: "Tôi cũng cảm thấy tấm này đẹp nhất.”

 

Tôi có chút kinh ngạc.

 

Đột nhiên ý thức được trong tấm ảnh này chúng tôi có chút quá thân mật, khiến cho lời khen ngợi của tôi có vẻ rất mập mờ. Tôi có chút xấu hổ, cố gắng trấn định: "Tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước.”

 

Nói xong lập tức lên lầu.

 

Ông nội muốn Bùi Tự Chi dọn vào đây cũng không ngoài ý muốn.

 

Từ khi ông bệnh nặng và rút lui khỏi thương trường, cha tôi đột ngột qua đời, Nhà họ Lê đã sa sút.

 

Cho dù tôi mỗi ngày đều dốc hết tâm huyết, cũng chỉ có thể ngăn chặn sa sút, ổn định đại cục. Muốn cho Nhà họ Lê rực rỡ tái sinh quá khó khăn. Lúc trước ông nội tôi gửi gắm hy vọng vào Nhà họ Tạ, nhưng Nhà họ Tạ đã hối hôn, sự xuất hiện của Bùi Tự Chi khiến ông hy vọng: "Mạn Thư, không phải ông nội không tin con, chỉ là cơn gió tốt đã dùng sức mạnh của mình để đưa con đến thành công. Người thông minh đều sẽ mượn lực, mà nhà họ Bùi sẽ là trợ lực tốt nhất của chúng ta.”

 

Tất nhiên là tôi hiểu. Liên hôn giữ các gia tộc có thế lực vốn là một trong những thủ đoạn củng cố quyền lực và địa vị, tôi chỉ không thể chấp nhận sự khẩn trương của ông, loại khẩn trương muốn gửi tôi như một món quà để đạt được mục đích.

 

4

 

Tại sinh nhật Lâm Tư Tư, tiệc sinh nhật được tổ chức ở câu lạc bộ tư nhân.

 

Lúc tôi đi vào phòng riêng, liếc mắt nhìn Tạ Yến Từ và Diệp Thanh Sương ngồi trên sô pha. Anh ta ngước mắt nhìn tôi, đáy mắt cảm xúc dâng trào, hình như có vài phần thống khổ.

Loading...