Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không thể kết hôn - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-14 07:58:34
Lượt xem: 2,805

Không phải cô ta đưa tôi đến đây chỉ để thông báo điều này, theo cách xúc phạm tôi sao?

Áo tôi đột nhiên bị kéo ra, đầu ngón tay Tống Kinh Niên trắng bệch: "Tôi không có.”

Anh ta cắn răng, khó hiểu giải thích: "Tôi không hôn, không hôn.”

Tạ Nhiên nhảy xuống bàn, phẫn hận nói, "Anh Tống, em sắp chuyển trường, anh đã đồng ý ở bên em, sao không thể thừa nhận!"

Tống Kinh Niên chỉ không ngừng lắc đầu, không nói được gì

Tôi nghĩ đến câu kia của anh ta không phải không thể không có tôi, anh ta quả thật cũng đã làm như vậy.

Tôi bình tĩnh mở miệng: "Tôi đã nói rồi, chuyện của hai người không liên quan gì đến tôi cả. Nếu như không phải ở trên bàn của tôi, tôi sẽ không có hứng thú quan tâm đến đâu. Ngày mai tôi đổi bàn, hai người muốn cái bàn này thì tôi để lại cho hai người, cứ như vậy đi.”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Tôi muốn đi, nhưng Tống Kinh Niên vẫn còn nắm lấy áo tôi không buông, anh ta vẫn đẹp trai nhưng không còn kiêu ngạo nữa: "Tôi không hôn em ấy, cậu đừng tức giận... Là tôi sai rồi, tôi không nên nói sai, không nên làm sai... Tôi sai rồi."

Anh ta liên tục nói, sống lưng cong cong: "Là do tôi quá tức giận, tôi nghĩ không phải không có cậu thì không được, tôi mới tìm em ấy thử. Tôi thật sự hối hận.”

Tôi gỡ tay anh ta ra: "Không cần thiết, Tống Kinh Niên, là tôi sai rồi.”

Tống Kinh Niên mười tám tuổi thích ai ghét ai là tự do của anh ta, ngay từ đầu tôi đã sai rồi, tôi không nên đặt kỳ vọng đối với Tống Kinh Niên hai mươi tám tuổi ở trên người anh ta, điều này không công bằng. Anh ta cũng không phải Tống Kinh Niên mà tôi muốn. Không có khoảnh khắc nào tôi nhận thức rõ hơn sự thật này.

Tạ Nhiên nghe từng câu từng lời anh ta phủi sạch quan hệ, sụp đổ khóc lớn: "Anh có ý gì? Tống Kinh Niên anh nói rõ ràng cho em!”

Ồn ào quá, ồn ào đến đau đầu.

Tôi gỡ ngón tay cuối cùng của Tống Kinh Niên ra: "Không quấy rầy hai người nữa.”

Tống Kinh Niên vừa ngạc nhiên vừa kinh hoảng, "Không được... Cậu không thể đối với tôi như vậy...”

Khi tôi sắp ra khỏi phòng học này, anh ta khàn giọng hét lên một câu cuối cùng: “Kiều Kiều!”

Tôi chợt quay đầu lại, đã thấy Tống Kinh Niên hôn mê bất tỉnh.

10

Tên gọi Kiều Kiều này, chỉ có Tống Kinh Niên hai mươi tám tuổi gọi tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi gần như tưởng đó là ảo giác.

Nhưng Tạ Nhiên cũng nghe thấy, hoảng loạn đỡ lấy anh ta: "Kiều Kiều là ai?”

Lúc này trong trường học đã không còn mấy người, cuối cùng là tôi và Tạ Nhiên cùng nhau đưa Tống Kinh Niên đến phòng y tế của trường.

“Chị còn ở lại đây làm gì!”

Tạ Nhiên oán hận: "Nếu không phải chị, sao anh ấy lại biến thành như bây giờ? Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã hơn mười năm, nếu không là chị, chúng tôi sẽ thuận lợi ở bên nhau!"

Tôi đột nhiên nghĩ đến câu nói: "Chúng tôi là tình bạn thuần khiết" của Tống Kinh Niên.

Làm gì có nhiều tình bạn thuần khiết giữa nam nữ nào có như vậy chứ?

Một người vô tâm, một người giấu giếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-the-ket-hon/5.html.]

Tuy rằng nhớ kỹ cách xưng hô kia, nhưng quả thật không thích hợp lại giữ lại.

Ngày hôm sau Tống Kinh Niên xin nghỉ ốm, biến mất suốt một tuần. Sau đó tôi nhận được điện thoại, nhưng người gọi lại không nói gì. Nhưng không hiểu sao, tôi có dự cảm: "Tống Kinh Niên?”

Đầu dây bên kia vẫn im lặng như cũ, cho đến khi tôi chậm rãi hỏi: "Là anh sao? Tống Kinh Niên hai mươi tám tuổi.”

“Kiều Kiều.” Sau một lúc lâu, anh ta thở dài, lần này không phải từ trong ống nghe truyền ra, mà là sau lưng tôi.

Một tuần trôi qua, Tống Kinh Niên gầy gò hơn rất nhiều, khoác vỏ bọc mười tám tuổi, anh ta an tĩnh nhìn tôi.

Tôi chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày tôi và anh cũng nhìn nhau không nói gì như vậy.

"Anh tới lúc nào?" Tôi hỏi: "Anh xuyên qua lúc nào?"

Anh ta rũ mi mắt: "Một tuần trước.”

Một tuần trước, là lúc anh ta ngất xỉu.

Tôi không biết nên nói cái gì: "Hôn lễ thế nào rồi?"

“Em đột nhiên biến mất, anh hoãn hôn lễ lại.”

“Ồ, không hủy bỏ sao." Đầu óc tôi rất loạn: "Hủy bỏ cũng được.”

Tống Kinh Niên đột nhiên tiến lên một bước: "Không hủy bỏ.”

Tôi vô thức hất tay anh ta ra.

“Bụp", chúng tôi đều ngây ngẩn cả người.

Tôi đối diện với ánh mắt bi thương của Tống Kinh Niên, anh ta ẩn nhẫn lại khó xử: "Vì sao phải hủy bỏ? Kiều Kiều, như vậy không công bằng với anh.”

Vành mắt Tống Kinh Niên ươn ướt, giống như thời điểm một ngày trước khi kết hôn ôm tôi khóc, xác nhận: "Anh thật sự sắp cưới được em.”

Nhưng bây giờ anh ta khóc và hỏi tôi: "Tại sao phải hủy bỏ? Anh và Tạ Nhiên chia tay rồi.” Anh cúi đầu: "Em ấy sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta nữa.”

Nhưng tôi và anh ta đều rõ ràng, vấn đề giữa chúng tôi chưa bao giờ liên quan đến Tạ Nhiên.

Vì sao phải hủy bỏ?

Tôi tự hỏi mình, Tống Kinh Niên mười tám tuổi khiến tôi cảm thấy nhục nhã, tại sao tôi lại đổ lỗi lên người Tống Kinh Niên hai mươi tám tuổi?

Đối với tôi, đối với Tống Kinh Niên, và cả Tạ Nhiên, hình như đều rất không công bằng. Nhưng chính tôi cũng không biết đáp án.

Chúng tôi cứ giằng co như vậy, khoác cái vỏ mười tám tuổi, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.

Tống Kinh Niên hai mươi tám tuổi vẫn đối xử với tôi rất tốt rất tốt, trong hộc bàn của tôi chưa bao giờ thiếu bữa sáng ấm áp, trong ly chưa bao giờ thiếu nước nóng, thậm chí kỳ sinh lý cũng sẽ có túi sưởi ấm đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Tôi nhìn thấy cuốn sổ ghi chép kẹp trong sách của Tống Kinh Niên, cuốn sổ ghi chép bị xé nát hai lần, dán lại đầy tinh tế.

Tống Kinh Niên nắm chặt tay, cổ họng có chút khàn: "Anh lại nhặt về rồi.”

Anh ta thậm chí có chút lấy lòng nở nụ cười: "Anh sẽ không làm mất nữa.”

Loading...