Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không thể kết hôn - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-14 07:58:25
Lượt xem: 2,985

8

Tạ Nhiên muốn chuyển trường.

Nghe nói là trong nhà xảy ra vấn đề gì, cả nhà sẽ chuyển ra nơi khác.

Có vật gì đó đ.â.m vào lưng tôi, quay đầu liền thấy Tống Kinh Niên cầm một bài thi: "Lớp trưởng, đề này làm thế nào?”

Anh ta đột nhiên bắt đầu học tập, bắt đầu ăn khớp với quá khứ của Tống Kinh Niên trong trí nhớ của tôi, cũng liều mạng vào nửa học kỳ sau của lớp 12.

Lúc này tôi mới hiểu, nguyên nhân là bởi vì Tạ Nhiên.

Chỉ là một đề thi đơn giản, không khác gì học sinh bình thường.

Tôi tính toán một lần, ngẩng đầu phát hiện ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào tôi có chút run rẩy.

“Tống Kinh Niên?" Tôi nhíu mày: "Muốn Tạ Nhiên thì đi tìm cô ta, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Khóe miệng anh ta nhếch lên, dáng vẻ muốn cười nhưng lại không cười: "Tôi nhìn cậu giảng bài mà.”

Nói xong anh ta thật sự lặp lại một lần trình tự giải đề.

Hoàn toàn chính xác, như thể anh ta sẽ như vậy.

Tôi từ chối cho ý kiến, "Lần sau cậu có thể trực tiếp hỏi thầy.”

Tống Kinh Niên trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: "Nếu lúc đó tôi không nói như vậy, bây giờ có phải cậu vẫn sẽ đối tốt với tôi không?"

“Không nói thế nào? Chơi đùa, hay là l.i.ế.m chó?”

Mỗi một câu tôi nói, sắc mặt anh ta lại trắng bệch, tôi lắc đầu: "Sẽ không.”

Tôi không thích Tống Kinh Niên mười tám tuổi, nếu không có những lời kia, tôi sớm muộn cũng sẽ ý thức được vấn đề này, hoặc sớm hoặc muộn thôi.

Ta thậm chí cảm thấy kỳ quái, vì điều gì mà cũng một người nhưng mười tám tuổi và hai mươi tám tuổi chênh lệch có thể lớn như vậy.

Tống Kinh Niên lấy ra một quyển vở thưa thớt bị dính chặt, tôi nhận ra thật lâu, mới nhận ra đây là bút ký lúc ấy tôi viết cho anh ta bị anh ta xé.

Anh ta cẩn thận từng li từng tí nâng niu: "Tôi tìm được rồi, tôi lục lọi trong thùng rác trường học rất lâu.”

“Tôi nhớ rõ lúc ấy là xé thành hai nửa. Sao giờ lại nát bét như giải hận thế.”

Tống Kinh Niên cứng đờ: "Sau đó là Nhiên Nhiên xé." Anh ta liếc tôi một cái: "Cậu đừng trách em ấy, em ấy tưởng cậu dây dưa với tôi.”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Tôi nghe xong nở nụ cười, "Không sao cả, xé nát cũng không phải chuyện tôi quan tâm.”

Tống Kinh Niên nóng nảy: "Đây là cậu vì tôi mà tổng hợp từng kiến thức, hơn nữa bây giờ tôi xem, thật sự có ích!"

Thì ra Tống Kinh Niên biết, khi đó tôi thật sự muốn đối tốt với anh ta, nhưng anh ta không chút do dự xé đi.

Chuyện này đã qua, nhưng bây anh ta lại lần lượt nhắc lại. Tận đáy lòng tôi buồn bực từng chút một, cho dù là tượng đất cũng có tâm tư mà.

“Thì sao? Cậu muốn chứng minh cái gì?” Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Chứng minh lúc ấy tôi l.i.ế.m bao nhiêu, chứng minh tôi mù bao nhiêu, hay là nói, bây giờ cậu nhặt tài liệu đó về là ban ân huệ cho tôi, tôi nên cảm động đến rơi nước mắt?"

“Tôi không phải ý này." Tống Kinh Niên nghẹn họng: "Tôi chỉ muốn làm chút gì đó... để cậu không chán ghét tôi nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-the-ket-hon/4.html.]

Ông trời có mắt, vốn dĩ Tống Kinh Niên cũng có thể nhìn ra tôi chán ghét anh ta.

Anh ta quan sát thần sắc của tôi, đột nhiên bừng tỉnh: "Tôi đã biết, có phải cậu để ý Nhiên Nhiên không? Cậu vốn thích tôi như vậy, làm sao có thể đột nhiên không thích, có phải cậu vì Nhiên Nhiên mới giận dỗi không?"

Anh ta càng nói càng chắc chắn: "Cậu đừng nghĩ nhiều, Nhiên Nhiên và tôi là thanh mai trúc mã, nếu chúng tôi có chút gì đó, đã sớm ở bên nhau rồi. Nhưng tôi và em ấy chỉ là tình bạn thuần khiết.”

Nói xong lời cuối cùng, giọng anh hạ thấp: "Thật ra, hình như tôi có chút thích cậu.”

Sau đó ưỡn thẳng lồng ngực, "Tôi đồng ý ở bên cậu.”

Những lời nói thao thao bất tuyệt của anh ta dừng lại sau khi tôi cầm cuốn sổ tay đó lên.

“Tống Kinh Niên, cậu thật sự rất biết suy nghĩ.”

Cuốn sổ tay dính băng dính trong suốt rất dễ xé ra lần nữa, tôi xé nó trước mặt anh ta: "Tôi nói rồi, tôi đã sớm không sao cả. Chuyện của cậu, chuyện của Tạ Nhiên, đều không liên quan đến tôi.”

Tống Kinh Niên đưa tay vuốt những mảnh giấy rách kia, nhưng thật sự quá nát, lồng n.g.ự.c anh ta không ngừng phập phồng, thẹn quá hóa giận, "Kiều Y Y!"

Anh ta kéo cánh tay tôi: "Cậu đừng được voi đòi tiên! Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào?”

Nhìn xem, anh ta vĩnh viễn học không được cách cúi đầu, sau khi bố thí lời xin lỗi, nếu như không như ý, lập tức anh ta sẽ trở mặt.

"Chỉ vì một câu nói kia của tôi, cậu liền muốn làm đến cùng đúng không?"

Anh ta đỏ mắt: "Tôi cũng không phải... Tôi cũng không... nhất thiết phải là cậu!”

9

Nhận được tin nhắn của Tạ Nhiên, tôi cũng không để ở trong lòng, cho đến khi cô ta gửi tới một tấm hình, hai chân thân mật dựa sát vào nhau, một người ngồi một người đứng.

Chỗ đang ngồi là bàn của tôi.

Tôi thừa nhận đã bị đe dọa, nếu họ làm gì đó trên bàn tôi, nó cũng quá bẩn thỉu.

Sau khi tan học tòa nhà dạy học không có người, im lặng.

Tôi đẩy cửa lớp ra thì thấy hai người đang ôm nhau ở hàng ghế đầu.

Tống Kinh Niên đứng còn Tạ Nhiên ngồi ở trên bàn của tôi.

Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, ánh nắng mờ ảo chiếu vào bóng tối chồng lên nhau của hai người, khiến họ trở nên thân thiết. Thiếu chút nữa đã hôn nhau.

Đây chính là mục đích Tạ Nhiên dẫn tôi tới đây. Tôi nở nụ cười: "Hai người thật biết tìm chỗ.”

Tống Kinh Niên đẩy Tạ Nhiên ra, sắc mặt trắng bệch. Bởi vì động tác quá lớn, cái bàn bên cạnh bị chấn động phát ra tiềng "thùng thùng".

Tạ Nhiên đang chống bả vai anh ta, lần này thiếu chút nữa ngã xuống.

“Kiều Y Y...... Sao cậu lại ở đây?” Tống Kinh Niên cúi đầu, môi ngập ngừng, "Tan học rồi, cậu không nên ở đây.”

Tôi gật gật đầu: "Quấy rầy đến chuyện tốt của hai người, tôi thành thật xin lỗi, nhưng hai người có thể đổi chỗ khác không?"

Tôi chỉ vào bàn của mình: "Bẩn rồi.”

Tạ Nhiên đắc ý mở miệng: "Tôi và anh Tống ở bên nhau rồi, chị không có cơ hội!”

“Tôi biết, tôi biết.”

Loading...