Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Muốn Làm Nữ Phụ Độc Ác - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-22 13:31:02
Lượt xem: 828

2

 

Đến khi ta tỉnh lại mới nhận ra, ta chỉ ngủ một lát, vừa mở mắt liền thấy bóng lưng Hoàng thượng giận dữ rời đi.

 

Thực ra trong lòng ta đã mơ hồ tin lời thần tiên trong mơ, nên không màng lễ pháp, giả trang thành tiểu thái giám, chui qua lỗ chó chạy ra ngoài cung, dựa vào trí nhớ đi đến con đường phồn hoa nhất kinh thành, nhìn thấy một cảnh tượng khiến ta kinh ngạc.

 

Bà thím mua rau cúi đầu lựa chọn, khách hàng ở quán bánh bao ven đường há miệng nuốt, cặp phu thê trẻ bên sạp phấn son nhìn nhau cười, tất cả đều hòa hợp mà quái dị, ngoài ta ra, mọi người đều bị đóng băng, bao gồm cả con gà đang chạy trốn dưới d.a.o của chủ quán thịt.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta thi triển khinh công chạy một mạch đến phủ tướng quân, phụ thân, mẫu thân và người hầu vẫn giữ nguyên trạng thái khi ta rời nhà lần trước, mỗi người đều như một bức tượng đá.

 

Ta không sụp đổ như tưởng tượng, chỉ muốn túm lấy vị thần tiên đó hỏi cho ra lẽ, tại sao lại chỉ có ta thức tỉnh ý thức, để ta biết tất cả chỉ là một trò hề hoang đường.

 

Sau khi về cung, ta mượn rượu giải sầu, than thở thế giới tồi tệ này và cuộc đời bi thảm của mình, thậm chí nghĩ rằng nếu tất cả chỉ là một tờ giấy hoang đường, ta không bằng buông thả bản thân.

 

Nhưng khi ta thấy Thần phi vì cứu một con chim nhỏ mà leo lên cây cao ba mét, sau đó trượt chân rơi xuống, tình cờ gặp Hoàng thượng đi ngang qua, Hoàng thượng anh hùng cứu mỹ nhân giơ tay đỡ lấy nàng ta, ta đã bùng nổ trong im lặng.

 

Ngươi là phi tử tại sao phải tự mình leo cây!? Hoàng thượng dùng hai cánh tay đỡ lấy một người sống nặng một trăm cân (1 cân TQ bằng ½ kg) cánh tay không gãy sao!? Những thị vệ phía sau đều là người c.h.ế.t à!? Quan trọng nhất là, sau khi đỡ được tại sao các ngươi phải quay vòng vòng!? Ta có nên tìm một ban nhạc diễn tấu phụ họa ngay tại chỗ cho các ngươi không!?

 

Những hành động phản nhân loại này, còn chưa kể đến ngã là phải hôn, ra ngoài là phải tình cờ gặp nhau, hai người đứng cùng một chỗ là phải có cảnh mưa hoa đào. Ta theo sau hai người nhặt được đến mấy giỏ, đủ để ắm mấy lần, hóa ra trước đây chỉ có mình ta nghiêm túc đấu đá trong cung?

 

Thế giới này không ổn rồi, ta tuyệt đối không thể để thế giới này rơi vào tay những kẻ đầu óc chỉ biết yêu đương, ta phải cứu nhà họ Sở! Nắm quyền chủ động, trở thành nữ chính của cuộc đời mình!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-muon-lam-nu-phu-doc-ac/chuong-2.html.]

 

Bước đầu tiên để nắm quyền là đề nghị hòa ly với Hoàng thượng, chủ yếu là nếu không hòa ly, cuối cùng mạng ta cũng không giữ được, còn liên lụy đến gia đình, vì một người nam nhân tồi như vậy, thực sự không đáng.

 

“Sở Kiều Kiều, ngươi điên rồi!?”

 

Nghe nói ta muốn hòa ly, phản ứng của Hoàng thượng quả nhiên rất lớn, nhưng vì ta đã biết chúng ta đều là nhân vật trong tiểu thuyết, dù người là Hoàng thượng, cũng chỉ là được phân vai khác nhau, cũng coi như cùng diễn trên một sân khấu, nên ta không còn sợ gã nữa, thẳng lưng nói: “Nếu không hòa ly, ta cũng có thể bỏ người.”

 

Hoàng thượng nghiến răng: “Sở Kiều Kiều, ngươi đừng quá đáng! Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sợ binh quyền trong tay Bắc Cảnh Vương, nên không dám làm gì ngươi sao!?”

 

Gã không nhắc đến phụ thân ta thì còn đỡ, một khi nhắc đến toàn thân ta lập tức như bị thiêu đốt, nghĩ đến đường đường là Bắc Cảnh Vương phủ, đời đời trung liệt, lại ngã xuống vì mưu kế của tên nam nhân chó má này, ta còn tưởng rằng mình và gã là thanh mai trúc mã, dù không thể ân ái ngọt ngào, ít nhất cũng có thể tương kính như tân.

 

Nghĩ vậy ta tiến lên túm lấy cổ áo gã, tức giận nói: “Ngươi không xứng nhắc đến phụ thân ta, vì ngôi vua của ngươi, ông ấy đã chiến đấu nơi tiền tuyến, toàn thân đầy vết sẹo, không biết bao nhiêu huynh đệ đã rời xa ông, còn ngươi thì bội tín bội nghĩa, không xứng làm quân vương!”

 

Ta biết rõ theo tiến trình của câu chuyện, lúc này Cố Triệt tuy ghen ghét nhưng vẫn chưa đủ sức mạnh để chống lại phụ thân ta, ta dựa vào điểm này nên mới dám ngang nhiên như vậy.

 

Bị đ.â.m trúng nỗi lo sợ về phụ thân ta, Cố Triệt xấu hổ và giận dữ, gã đẩy mạnh ta ra: “Sở Kiều Kiều, ngươi thật quá đáng!”

 

Ta bị Cố Triệt đẩy ngã xuống đất, bụng dưới đau âm ỉ, nhưng ta không để ý đến những điều này, vốn định đứng dậy tranh luận với gã, không ngờ một trận chóng mặt ập đến khiến ta ngất xỉu tại chỗ.

 

Đến khi ta tỉnh lại, thái y đang bắt mạch cho ta, ngoại trừ Cố Triệt, mọi người xung quanh đều lộ vẻ vui mừng, thái y nói ta đã có thai.

 

Trong ký ức của ta không hề có tình tiết ta mang thai, vậy thì đứa con này…?

Loading...