Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không cam lòng - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-08 20:28:33
Lượt xem: 1,154

Khi đó, tôi và Thẩm Dục đều là những người rất kiêu ngạo, bởi vì chúng tôi đều quá giỏi, luôn được mọi người xung quanh khen ngợi nên không thể học cách cúi đầu nhường nhịn.

Nhưng thực ra trong thời gian ở bên anh, vì yêu anh nên tôi đã kiềm chế tính nóng nảy của mình rất tốt.

Tôi luôn là người đầu tiên cúi đầu nhường nhịn, vì tôi biết anh không quan tâm.

Ít nhất là tôi để ý.

Trong tình yêu luôn có một người chịu thiệt. Khi đó, vì yêu anh nên tôi gạt bỏ đi sự kiêu hãnh và lòng tự trọng của mình nhưng anh dường như không quan tâm nhiều đến tôi.

Vừa quay người lại, tôi thực sự đang nghĩ: Thẩm Dục, dù chỉ một lần, anh không thể cúi đầu dỗ dành em trước được sao?

Anh đã không làm vậy.

Trong thời gian chúng tôi xa nhau, bề ngoài tôi luôn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, không quan tâm.

Nhưng mỗi khi có thông báo tin nhắn xuất hiện ở góc trên bên phải của WeChat, lòng tôi lại thắt lại, cảm thấy ngột ngạt, rồi tôi lại cảm thấy có chút háo hức mong đợi: Có phải là Thẩm Dục không?

Nhưng mỗi lần mở ra lại thấy thất vọng.

Vào ngày thứ 15 sau khi không liên lạc, cuối cùng tôi không thể không đi tìm Thẩm Dục, tôi hỏi anh ấy khi nào anh ấy sẽ đến lấy chiếc máy chơi game mà anh ấy đã để quên ở chỗ tôi.

Phải rất lâu Thẩm Dụcmới trả lời tôi: “Vứt nó đi.”

Tôi trả lời được.

Từ đó Thẩm Dục không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.

Sau đó tôi cài đặt chế độ không làm phiền.

Tôi nghĩ Thẩm Dục có lẽ sẽ mãi không hiểu được vì sao tôi làm vậy, rồi tôi lại nghĩa có lẽ Thẩm Dục không quan tâm.

Mỗi ngày tôi liên tục đọc thông tin cập nhật của Thẩm Dục trên nhiều nền tảng xã hội khác nhau, nhưng Thẩm Dục vốn dĩ là người kín tiếng, anh hiếm khi đăng thông tin cập nhật và tần suất cập nhật cho vòng kết nối bạn bè của Thẩm Dục là khoảng hai lần một năm.

Tôi ngơ ngác nhìn vòng tròn bạn bè trống rỗng của Thẩm Dục mỗi ngày. Và ngày mà tim tôi rối loạn cũng là ngày tôi kết thúc tiết học Chủ nghĩa Mao Trạch Đông của mình.

Khi đang đi xuống cầu thang, tôi nhấp vào trang chủ Douyin của anh ấy như thường lệ, sau đó tôi phát hiện mục theo dõi +1. Tôi mở ra và nhìn vào đó là một hình đại diện rất dễ thương, tài khoản bình thường và cùng trường đại học với anh ấy.

Nhưng đó chỉ là một tài khoản riêng tư.

Thật khó để diễn tả cảm xúc của tôi lúc đó, giống như một người không biết bơi bỗng nhiên bị ném xuống bể bơi, cảm giác ngột ngạt bao trùm. Tất cả mọi người và mọi vật xung quanh đều biến mất trong đó, chóng mặt, chỉ còn lại tôi một mình.

Lẻ lôi rồi phập phồng lo sợ, tôi chỉ có một mình.

Tay chân tôi run lên không thể kiểm soát khi nhìn chằm chằm vào tài khoản xa lạ.

Tôi thoát ra và nhấp vào lại, xem đi xem lại nhưng tài khoản đó thực sự tồn tại dù tôi có xem bao nhiêu lần đi nữa thì nó vẫn không hề biến mất trong không khí.

Đang là giữa hè mà đứng trên cầu thang tôi có cảm giác như rơi vào hang băng.

Nhưng tôi tự thuyết phục mình rằng trong lòng tôi thật may mắn.

Có thể họ là bạn bè hoặc bạn học đại học. Việc theo dõi tài khoản Douyin của nhau là điều bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-cam-long/2.html.]

Có lẽ vì bồn chồn nên lúc đi xuống cầu thang tôi bị trượt chân và bị ngã.

Thật bất thường, giữa tiếng hò hét ầm ĩ của các bạn cùng lớp xung quanh, trong lòng tôi có một cảm giác vui sướng.

Điều tôi nghĩ lúc đó là cuối cùng tôi cũng có lý do để liên lạc với Thẩm Dục.

3.

Thật khó để tưởng tượng rằng tôi đã từng thầm vui mừng khi có thể danh chính ngôn thuận gửi wechat cho Thẩm Dục.

Nhưng bây giờ khi nhận được tin nhắn của anh, tôi thực sự không muốn trả lời.

Khoảng tám giờ, tôi nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Dục.

Anh nói với tôi rằng anh sẽ mua cho tôi một bữa ăn khuya và giao cho tôi vào khoảng 8 giờ rưỡi.

Tôi lịch sự trả lời: [Không cần đâu, phiền anh lắm. Anh nên đi ngủ sớm đi.]

Anh nói: [Anh muốn gặp em, Nam Y.]

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở ứng dụng đặt đồ ăn, đặt một phần, sau đó chụp ảnh màn hình để nói với Thẩm Dục rằng tôi đã đặt đồ mang về.

Phải một lúc sau anh ấy mới trả lời tôi: [Được rồi, em ăn ngon nhé.]

Tôi đã không trả lời anh.

Nói thật, Thẩm Dục bây giờ ân cần và chiều ý tôi, thậm chí còn tốt hơn so với lúc tôi và anh mới quen nhau.

Bây giờ tôi đã trở nên phân tâm, tự tin và không còn lo lắng nữa.

Anh trở thành người bao dung, nhường nhịn mọi việc và thận trọng.

Giống như tôi càng ít quan tâm đến anh thì anh càng yêu tôi nhiều hơn.

Tôi mỉm cười mỉa mai, không hiểu vì lý do gì mà tôi lại gửi cho anh một bức ảnh khi đồ ăn mang về.

Giống như người chủ bỏ bê một con ch.ó con, cho rằng nó đáng thương và ném hai cục xương thịt vào nó.

Thẩm Dục đáp lại rất nhanh, tựa như đang cầm điện thoại chờ đợi.

Anh hỏi: [Cháo?]

Phải một lúc lâu tôi mới trả lời tin nhắn của anh bằng ba chữ vô cùng lạnh lùng: [Cháo hải sản.]

Thẩm Dục trả lời ngay lập tức và hỏi tôi: [Cửa hàng nào vậy?  Có ngon không?]

Tôi không trả lời mà nhìn câu đó rồi tắt điện thoại.

Điều này khá lạ lùng, nếu như là trước đây, không cần anh Thẩm Dục hỏi, tôi nhất định sẽ vui vẻ chia sẻ với Thẩm Dục rằng: [Em gọi món cháo hảo sản của Đô Đức. Đậu phộng bên trong rất giòn, cháo rất dẻo, hải sản rất giòn và mềm, em rất thích...]

Tôi không phải là người nói nhiều nhưng tôi có khát khao vô tận được chia sẻ với những người tôi thích.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nhưng hiện tại, tôi không muốn chia sẻ với anh nữa.

Loading...