Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HỌC VỊ BỊ CHIẾM DỤNG - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-09-06 23:16:47
Lượt xem: 2,750

9

 

Những ngày sau đó, nhân viên các cơ quan chính quyền liên tục đến tận nhà.

 

Yêu cầu Hồ Chí Bình phải chấn chỉnh, nhanh chóng cho con đi học lại.

 

Nếu không chỉ có thể để cơ quan công an thực hiện biện pháp cưỡng chế.

 

Không ngờ rằng để Hồ Tiểu Long không phải vào núi xa học, Hồ Chí Bình đã tìm người làm một giấy chứng nhận chẩn đoán giả trầm cảm.

 

Cầm giấy chứng nhận này, hắn đã làm thủ tục nghỉ học cho Hồ Tiểu Long.

 

Hồ Chí Bình nhắn tin cho tôi.

 

"Muốn tao nhường suất học cho mày? Mơ đi! Ông đây cứ đợi đấy, xem ai đợi được lâu hơn!"

 

—-------

 

So với việc hai vợ chồng Hồ Chí Bình hàng ngày lo sốt vó, Hồ Tiểu Long lại thấy vui.

 

Không ai quản, không phải đi học, thằng nhóc này được dịp xả láng.

 

Ngoài lúc ăn với ngủ, còn lại đều ở ngoài rong chơi.

 

Nhưng bạn bè cùng lứa đều phải đi học, không ai chơi với nó, một mình chơi được mấy hôm cũng thấy chán.

 

Tôi chỉ dùng một hộp thẻ bài Ultraman là đã dụ được thằng nhóc này ra ngoài.

 

Tôi đặc biệt nhờ bác bảo vệ khu họ sống để lại thông tin liên lạc.

 

Đến khi cảnh sát cùng hai vợ chồng tìm được tôi, tôi đã đưa Hồ Tiểu Long vào khu giải trí điện tử chơi năm, sáu tiếng đồng hồ, còn ăn nguyên một thùng KFC gia đình.

 

Tôi thậm chí còn mua cho nó một bộ quần áo mới.

 

Hồ Chí Bình mặt mũi lo lắng.

 

Vợ hắn đã khóc thành một mảnh.

 

Hồ Chí Bình vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Long đang mải mê chơi máy game cầm tay, nhe răng cười, liền túm lấy nó mà đánh không tiếc tay.

 

"Thằng ranh con, mày có biết tao tìm mày muốn phát điên lên không?!"

 

Hồ Tiểu Long bị bố đánh la oai oái, còn không quên để ý đến máy game.

 

"Bố ơi, đừng làm hỏng món quà bố Châu tặng con nhé!"

 

Hồ Chí Bình không thể tin nổi nhìn Hồ Tiểu Long: "Mày vừa gọi nó là gì?"

 

Tôi giả bộ tức giận: "Anh đánh trẻ con làm gì? Anh không xót chứ tôi xót đấy!"

 

Cơn giận của Hồ Chí Bình càng bùng phát.

 

Hắn tóm lấy cổ áo tôi, gầm lên: "Mày bắt cóc con tao rốt cuộc muốn làm gì? Mày có phải muốn c.h.ế.t không? Hả? Mày mà muốn c.h.ế.t thì tao không ngại giúp mày đâu!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hoc-vi-bi-chiem-dung/chuong-9.html.]

Vợ hắn ta nhìn tôi như muốn phóng dao.

 

"Đồng chí cảnh sát, mau bắt tên buôn người này lại đi!"

 

Tôi khó chịu nói: "Đừng vu khống, tôi đưa con tôi đi chơi, sao lại thành buôn người?"

 

Cảnh sát sững sờ: "Con anh?"

 

Tôi đanh thép: "Đúng, đây là con tôi chung hộ khẩu với tôi, không hề sai."

 

Hai vợ chồng như thể vừa nuốt phải cả trăm con ruồi.

 

Mặt mày tức khắc đen như nhọ nồi.

 

—------

 

"Tháng bảy năm ngoái, chính hai người này tự mình đưa hộ khẩu con lên nhà tôi."

 

"Tôi đúng là không phải cha ruột, nhưng giờ tôi xem nó như con ruột, có vấn đề gì không?"

 

Hồ Chí Bình gấp gáp giậm chân: "Chuyện hộ khẩu tôi đã nói rồi, là sai sót! Mày cố tình muốn làm tao tức, lợi dụng con tao để trả thù tao!"

 

"Lạ nhỉ, vậy anh nói xem, tôi tại sao phải trả thù anh?"

 

"Anh..."

 

Lúc này người xung quanh đến xem càng lúc càng đông.

 

Nhiều người còn giơ điện thoại lên quay.

 

Giọng tôi càng lớn hơn: "Nhà tôi bỏ ra mấy trăm vạn mua căn hộ có suất học, tôi dùng cho con! Nếu không coi như con ruột, ai làm được như vậy?"

 

"Các người bảo tôi bắt cóc trẻ con, tôi làm gì? Tôi có làm hại nó không? Tên buôn người nào mà lại đưa trẻ con đi trung tâm thương mại ăn, chơi đủ thứ? Hồ Chí Bình, làm người đừng quá đáng!"

 

Hồ Chí Bình không cãi lại được, chỉ biết tuôn ra đủ lời lăng mạ.

 

Đến cảnh sát cũng nghe không lọt, bảo hắn ta im miệng.

 

Người xung quanh bàn tán càng ngày càng lớn tiếng.

 

"Rốt cuộc là tình huống gì thế? Tranh giành con à? Rốt cuộc con ai đấy?"

 

"Rõ ràng quá mà, thằng mập kia là bố ruột, thằng ốm là bố dượng! Giờ con thân với bố dượng hơn, bố ruột không vui thôi!"

 

"Đúng thế nhỉ, con có thêm một bố không tốt sao? Cãi cọ cái gì mà cãi?"

 

"Chỉ chút chuyện thế này mà báo cảnh sát, lãng phí cảnh lực."

 

Mặt Hồ Chí Bình xanh mét, rất đúng lúc.

 

Vợ hắn ta vừa lo lắng vừa giận dữ: "Các người biết cái quái gì!"

 

Tôi xót xa nói: "Hôm nay trước mặt cảnh sát và bao nhiêu người ở đây, chúng ta hãy nói rõ ràng, đứa bé đi theo hai người, chẳng những không được đi học, mà còn bị chẩn đoán trầm cảm! Nó mới bảy tuổi thôi đấy!"

 

Loading...