Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hoàng đế zô tri - 11

Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:03:28
Lượt xem: 110

Ta muốn cạy não của Hoàng hậu để xem bên trong có đại dương bao la hay không. Nhưng ta không dám, ta sợ nhạc phụ đại nhân sẽ ra tay cạy não của ta trước.

 

"Tranh giành ân sủng? Bọn họ dám."

 

Nói thế nghe còn được.

 

"Tại sao?"

 

"Choang!"

 

Ta kinh ngạc nhìn chiếc cốc trong tay Hoàng hậu, nó đã vỡ rồi! ! !

 

Chắc chắn, những tin đồn vẫn đáng tin cậy, Hoàng hậu thực sự khỏe như trâu.

 

Mẫu phi ơi, à, không, Lý Công công ơi, giúp ta với.

 

"Bệ hạ, đừng sợ."

 

Ta, ta không sợ...

 

“Vậy nàng thân là Hoàng hậu, chẳng lẽ không phải là nên khuyên ta đừng nạp phi tần sao?”

 

"Tại sao? Hoàng hậu không phải là mẫu nghi thiên hạ sao?"

 

"Mẫu nghi thiên hạ cái đầu nàng."

 

Sau đó ta tức giận bỏ chạy. Chủ yếu là vì ta không thể để bị đánh bại.

 

34

 

Haiz……

 

Haiz……

 

"Bệ hạ, hôm nay đây là lần thứ hai mươi bốn người thở dài."

 

“Lý Công công, trẫm đã thở dài nhiều lần như vậy, chẳng phải là ngươi nên hỏi trẫm vì sao trẫm buồn sao?”

 

"Bệ hạ, hôm nay mặc kệ người có nói thế nào, cũng không thể lười biếng không phê duyệt tấu chương."

 

 

Mặc dù việc phê tấu chương luôn khiến ta đau đầu, nhưng hôm nay thì không như vậy!

 

“Lý Công công, trẫm... ta cảm thấy mình không xứng với Hoàng hậu.”

 

Ta cảm thấy xấu hổ nếu nói rằng Hoàng hậu không thích ta, vì vậy nên ta nói giảm nói tránh.

 

“Bệ hạ muốn hỏi xem Hoàng hậu có thích người không?”

 

Ngươi đi guốc trong bụng ta hay gì? Ta có thể xì hơi đánh gục ngươi không?

 

"E hèm, đó không phải là điều trẫm nói."

 

“Bệ hạ, vài ngày nữa sẽ là Lễ Thất Tịch.”

 

Lễ Thất Tịch? Điều đó có nghĩa là ta có thể nhận được một món quà từ Hoàng hậu.

 

Tại Phượng Nghi Cung.

 

"Hoàng hậu, vài ngày nữa sẽ là Lễ Thất Tịch."

 

"Thì sao? Bệ hạ định tổ chức cung yến à?"

 

“Không, nhàm chán.”

 

"Đúng vậy."

 

"Để trẫm đưa nàng ra khỏi cung. Chúng ta đã đi xem Lễ Thất Tịch."

 

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Hoàng hậu, ta quyết định cho Lý Công đi guốc trong bụng ta thêm một thời gian nữa.

 

“E hèm, nhưng đổi lại. Trẫm muốn nhận một món quà do chính Hoàng hậu làm.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Ta không hề cố ý xin Hoàng hậu tặng một món quà! Không hề!

 

"Bệ hạ muốn cái gì?"

 

"Ừm... không có gì. Phụ hoàng nhận được đồ ăn, khăn tay, hầu bao và nhiều thứ khác do mẫu phi tự tay làm..."

 

Cái này là sự thật, chỉ là đồ ăn không ngon lắm, hoa mận trên khăn trông như hình tròn, hầu bao cũng không đựng được thứ gì.

 

"Thần thiếp hiểu rồi."

 

Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Hoàng hậu, chắn chắn ta sẽ nhận được quà tặng rất thú vị.

 

25

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hoang-de-zo-tri/11.html.]

 

Trong nháy mắt, ngày Lễ Thất Tịch đã đến.

 

Đường phố đông đúc và sôi động, những đôi tình nhân ngoài phố thật tình cảm và quan tâm đến nhau.

 

Ta và Hoàng hậu nhìn nhau trước quầy bán kẹo hồ lô.

 

“Phu quân, hầu bao đâu?”

 

Ta mò từ trên xuống dưới, không có gì cả!

 

Không đúng, lúc rời khỏi hoàng cung, Lý Công công đã dặn dò rất kỹ rồi.

 

"Bệ hạ, người cứ như vậy rời khỏi hoàng cung sao?"

 

"Lý Công công, đừng nghĩ tới nữa, trẫm không đưa ngươi theo đâu."

 

Không dễ gì có chút thời gian riêng tư, sao ta lại mang theo bóng đèn chứ.

 

“Vậy nếu Bệ hạ không cần thì lão nô sẽ lấy lại hầu bao.”

 

Hầu bao? Không có tiền thì làm sao có thể hẹn hò với Hoàng hậu? Gió Tây Bắc thổi sao?

 

"Lý Công công, Lý Công công, quay lại đi, quay lại nhanh lên..."

 

Ta không muốn nói cụ thể về quá trình về cách ta lấy lại hầu bao của mình. Dù sao khi quay lại sẽ thấy Lý Công công quỳ trước mặt ta cầu xin sự thương xót.

 

Tuy nhiên, rõ ràng là hầu bao đã treo trên người ta, nhưng nó đã biến mất! Hình như vừa rồi có ai đó vô tình va vào ta. Đang là ngày nghỉ lễ và bọn trộm ra ngoài kiếm sống.

 

"Hoàng... à, phu nhân, hình như hầu bao mất rồi."

 

"Grừ grừ, tại sao chàng lại ở đây nếu không có tiền chứ?"

 

Ta đi theo Hoàng hậu với sự thích thú, ta muốn bí mật nắm tay nàng nhưng lại không dám.

 

“Phu quân, nhìn kìa!”

 

Trên tay Hoàng hậu là một hầu bao.

 

"Nó từ đâu ra vậy?"

 

Nó không phải là của ta.

 

Không, không thể nào, Hoàng hậu, nàng... Trẫm không muốn ăn trộm.

 

"Đại ca vừa đi ngang qua chúng ta."

 

"Là Đại ca cho?"

 

 

Đại ca của nàng cho, không có gì sai trái cả!

 

36

 

"Hoàng hậu, quà của trẫm đâu ?" Sau khi trở về hoàng cung, ta hỏi Hoàng hậu một cách đầy mong đợi.

 

Ngụy Băng Hạ đưa ra một chiếc khăn tay.

 

Ta mở nó ra và nhìn thấy những bông hoa mận trên đó. Chỉ là hoa mận trông không giống như được thêu mà giống như được sơn màu vậy.

 

"Hoàng hậu, bông hoa mận này..."

 

"Lúc thêu thần thiếp vô tình đ.â.m vào tay mình và chà xát lên đó. Thần thiếp nghĩ nó trông rất kỳ lạ."

 

Ta đau lòng nắm tay Hoàng hậu và nói: "Nàng không sao chứ?"

 

Có rất nhiều hoa mận trên khăn tay này. Chắc hẳn Hoàng hậu đ.â.m vào tay mình nhiều lắm.

 

"Không sao đâu, thần thiếp chỉ bị đ.â.m vào tay có một lần thôi."

 

Chỉ một lần...

 

Ta nhìn vào ngón tay của nàng. Quả nhiên, có một vài vết kim nhỏ.

 

 

27

 

"Hoàng hậu, trẫm nghĩ rằng nàng không yêu trẫm." Ta phàn nàn một cách đau khổ, "Bất kỳ ai đăng cơ, nàng vẫn là Hoàng hậu."

 

Ta nhất thời cảm thấy bất lực, thậm chí còn có chút biết ơn cố Hoàng hậu.

 

"Sẽ không."

 

"Tại sao?"

 

Loading...