Chạm để tắt
Chạm để tắt

Hoa hồng rơi vào tay giặc - 8

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:46:59
Lượt xem: 1,344

“Chát...”

 

Tôi tát hắn một cái, cười khẩy nói: “Khương Mẫn, cậu muốn nhìn thấy hai cô gái tranh giành cậu, cướp lấy vị trí trong lòng cậu sao. Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu xứng sao?”

 

09

 

Trở lại phòng, tôi xách túi chuẩn bị rời đi.

 

Dì Khương lo lắng hỏi: “Ân Âm, không ăn nữa sao?”

 

“Dì à, trường học có chút việc con phải đi trước.” Tôi áy náy nói.

 

Nhìn ra ngoài phòng, Khương Mẫn vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa lấy lại tinh thần.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Vẻ mặt Vạn Kiều mờ mịt, tôi đi qua cô ấy, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nhẹ giọng nói: “Bạn trai của cô không tốt như cô nghĩ đâu. Suy nghĩ lại một lần nữa đi.”

 

Vạn Kiều sửng sốt ngẩng đầu lên. 

 

Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nói.

 

Lúc đi đến hành lang, Khương Mẫn còn đứng ở đó chờ tôi. Hắn cười rộ lên, so với khóc còn khó coi hơn, mở miệng thì thầm cầu xin: “Ân Âm, chúng ta đã quen biết năm năm...”

 

“Đúng vậy.”

 

Tôi không chút khách khí đẩy hắn ra, cười cười: “Thật ngại quá, đời tôi còn dài, năm năm ngắn ngủi tôi có thể cho cậu.”

 

Coi như mua một bài học, cũng không thiệt.

 

Hắn còn muốn kéo tôi, bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Khương Nhượng cản hắn lại, cụp mắt nói với tôi: “Đi, em tiễn chị.”

 

“Khương Nhượng!”

 

Khương Mẫn nhíu mày quát lớn: “Mày đang làm gì vậy!”

 

Khương Nhượng trầm mặc.

 

Giờ khắc này, tim tôi như muốn nhảy lên cổ họng, âm thầm kéo ống tay áo Khương Nhượng, cậu ấy lại chỉ nhìn tôi thật sâu, sau đó xoay người cười khẩy nói với Khương Mẫn: “Anh không nhìn ra sao? Quan hệ giữa tôi và Ân Âm, có thể thân thiết hơn anh nghĩ một chút.”

 

Những lời của Khương Nhượng thốt ra khỏi miệng, sắc mặt Khương Mẫn nhất thời trắng bệch.

 

Lại nghe Khương Nhượng bình tĩnh nói: “Anh quên rồi à? Lúc trước anh bảo tôi thi vào trường của Ân Âm, chăm sóc chị ấy. Tôi đã không thất hứa.”

 

Chuyện này tựa như đã giẫm phải chỗ đau của Khương Mẫn, hắn nhất thời tức giận muốn xông tới, bị Vạn Kiều từ trong phòng đi ra giữ chặt: “Khương Mẫn, anh làm gì thế.”

 

Khương Nhượng che ở trước mặt tôi, tiếp tục nói: “Ân Âm cũng không phải bạn gái của anh, hai người cũng chưa từng yêu đương, chị ấy chỉ là bạn học cấp ba của anh thôi. Tôi thích chị ấy, theo đuổi chị ấy, có liên quan gì đến anh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hoa-hong-roi-vao-tay-giac/8.html.]

 

Lời này khiến n.g.ự.c Khương Mẫn kịch liệt phập phồng vì tức nhưng tôi đã biết Khương Mẫn lâu như vậy, cũng biết tính cách của hắn.

 

Trong trường hợp này, hắn nhất định sẽ không thừa nhận đã từng mập mờ với tôi, cũng sẽ không trước mặt mọi người vung tay đánh em trai làm mất thể diện của mình.

 

Quả nhiên, Khương Mẫn chỉ nắm chặt tay, cố gắng kéo khóe miệng, hít sâu một hơi: “Chuyện lớn như vậy, sao không nói với tôi?”

 

Nhìn thấy Khương Mẫn kinh ngạc, tâm tình tôi sung sướng.

 

Nãy giờ vẫn luôn là Khương Nhượng tấn công, cảm tôi mình có chút không nghĩa khí.

 

Tôi vỗ vỗ bả vai Khương Nhượng, bước lên phía trước cậu ấy, thản nhiên đối diện với ánh mắt Khương Mẫn, nở nụ cười trào phúng: “Bây giờ biết cũng chưa muộn.”

 

10

 

Có lẽ vì lời nói của tôi ngày hôm đó đã phát ra tín hiệu cho Khương Nhượng lòng can đảm. Hầu hết những người quen biết tôi đều biết, có một đàn em trong trường đang đuổi theo tôi.

 

Bên ngoài, Khương Nhượng nói năng thận trọng, giữ khoảng cách với tất cả sinh viên nữ, vừa nhìn thấy tôi, liền giống như keo dính không dứt ra được.

 

Mấy lần trước tôi còn có thể kiên nhẫn khuyên cậu ấy, sau đó mặc kệ cậu ấy đi theo.

 

Dần dần, hình như tôi cũng quen với việc có Khương Nhượng ở bên cạnh.

 

Chúng tôi là cùng một loại người, sở thích rất giống nhau. Cậu ấy không cần giả bộ ngại ngùng an tĩnh nữa, tôi cũng không cần giả bộ ngoan ngoãn dịu dàng nữa.

 

Chúng tôi có thể cùng nhau hẹn ăn uống vui chơi, không hề cố kỵ chuyện có phải phá hủy hình tượng hay không.

 

Năm mới, Khương Nhượng nói muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa.

Tôi xuống lầu nhìn thấy cậu ấy đứng dưới đèn đường của khu dân cư, hẳn là đã đợi rất lâu rồi.

 

“Việc trao đổi quà chúng ta đã thỏa thuận thì sao?” Khương Nhượng đưa tay về phía tôi, đáng thương hỏi: “Không phải chị đã quên rồi chứ?”

 

“Làm sao có thể chứ?”

 

Tôi giấu túi quà ở phía sau, đưa tay về phía cậu ấy: “Cậu cho tôi xem của cậu trước đi.”

 

Khương Nhượng tủm tỉm cười, bảo tôi nhắm mắt lại.

 

Trong bóng tối, tôi cảm giác có thứ gì đó lạnh lẽo quấn hắn ngón tay mình.

 

Nhìn xuống, là một chiếc nhẫn có đính một viên kim cương. Dưới ánh đèn rạng rỡ cùng ánh sao đầy màu sắc, chiếc nhẫn lấp lánh hoàn toàn vừa vặn với tay tôi.

 

Tôi có chút không thể tin ngẩng đầu: “Làm sao cậu biết size ngón tay của tôi?”

 

 

Loading...