Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[HỆ LIỆT] NHƯ Ý HÀNG MA -CHI CHUỘT QUỶ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:10:08
Lượt xem: 513

"Như Ý! Cậu làm tôi sợ c.h.ế.t khiếp!" 

 

Cô ấy vỗ về tôi: "Đêm đó tôi rủ cậu đi cửa hàng tiện lợi, cậu từ chối, kết quả lại bị bắt cóc biến mất nhiều ngày như vậy!" 

 

“May mắn cậu không bị làm sao, nếu không tôi bị cắn rứt lương tâm cả đời!" 

 

"Tôi không thể tưởng tượng được những ngày này một người yếu đuối như cậu sẽ sống như thế nào!" 

 

Vốn dĩ tôi thực sự chỉ muốn đến đây để nghỉ ngơi yên tĩnh, nhưng đã xảy ra sự cố. 

 

Tôi phát hiện ra dấu vết của chuột q. u. ỷ. 

 

Trần Linh có lẽ sẽ không nghĩ rằng tôi lại có liên quan đến vụ bắt cóc này. 

 

Bây giờ cô ấy sợ hãi đến nỗi ôm lấy tôi thở dài. 

 

Đôi mắt của Tưởng Thiếu Thiên gần như bật ra khỏi đầu: "nhu nhược, yếu đuối? Cậu đang nói về cô ấy à?" 

 

Tôi liếc nhìn cô ấy, nháy mắt cô ấy im lặng ngay lập tức. 

 

"Tiểu Linh, tôi có chút đói bụng." Tôi vỗ vỗ Trần Linh. 

 

Cô sửng sốt, vội vàng nói: “Tôi đi mua đồ ăn cho cậu, cậu đợi tôi ở đây một lát.”

 

Dứt lời cô chạy vào siêu thị gần đó. 

 

Tôi ném chiếc túi Càn Khôn đeo bên hông cho Tưởng Thiếu Thiên: “Cầm đi, về đến Phượng Thành chúng ta sẽ xử lý.” 

 

Tưởng Thiếu Thiên giơ tay bắt lấy, lắc lắc. 

 

"Chỉ một chút yêu hồn thôi? Không thể đâu, con chuột q.u. ỷ đó đã hút nhiều linh hồn nữ như vậy, sao có thể tu vi của hắn chỉ kém như vậy?" 

 

Tôi ho nhẹ một tiếng, khó chịu quay đầu đi. 

 

Tưởng Thiếu Thiên lập tức phản ứng lại, buột miệng nói: "cô lại để hắn ăn thịt?" 

 

Tôi cũng không để ý: "Hắn bị phong ấn lâu như vậy, khó có thể đi ra ngoài, ăn một chút có gì không tốt?"

 

Tưởng Thiếu Thiên kỳ quái kêu lên: "Ăn vặt? Cô gọi đây là đồ ăn vặt?" 

 

Tôi liếc nhìn phía sau hắn: "Tiểu Linh, cậu về sớm thế?" 

 

Trần Linh đưa cho tôi đồ ăn trong tay, quay đầu nhìn Tưởng Thiếu Thiên: "Cái gì? Vừa rồi cậu đang nói đến đồ ăn vặt à?" 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

"Như Ý đã yếu rồi, đừng để cô ấy ăn mấy món đồ ăn vặt lộn xộn đó nữa." 

 

Tưởng Thiếu Thiên: "...”

 

7.

 

Vốn dĩ nhân dịp nghỉ lễ 1-5 tôi đến thành phố Nam Giang du lịch, Trần Linh không bao giờ nghĩ sẽ phát sinh việc lớn như vậy, sau khi tôi được nghỉ một ngày, cô ấy nói sẽ không ở lại đây nữa vội vã quay lại Phượng Thành. 

 

Ngồi trên tàu cao tốc, những người lớn và các bà mẹ xung quanh tôi đều đang bàn tán về vụ bắt cóc và buôn bán bé gái vừa được giải quyết ở thành phố Nam Giang. 

 

"Tôi nghe nói gần hai mươi cô gái đã bị bắt cóc và buôn bán trong khoảng mười năm qua. Nơi đó rất tà ác, họ mua con gái để làm âm hôn." 

 

"Bây giờ thời đại nào rồi, còn làm mấy thứ này, mấy cô gái đó thật đáng thương.” 

 

Trần Linh ngồi bên cạnh thở dài: “Đám cặn bã phong kiến này thật là hại người.” 

 

“May mắn Như Ý không có việc gì.” 

 

Vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, tôi lại nghe thấy một người dì lên tiếng: “Nhắc tới âm hôn, tôi mới nhớ ra một chuyện.” 

 

“Mọi người có nghe nói về rồng chưa?”

 

Tôi đột nhiên mở to mắt, Tưởng Thiếu Thiên ở đối diện cũng mở to mắt, hai người nhìn nhau. 

 

Bác gái vẫn đang kể: “Quê hương của tôi ở phía Đông Sơn. Khi tôi còn nhỏ, tôi đã nghe các bô lão trong làng nói rằng trên đời này không chỉ có rồng mà còn có vợ của Long Vương!" 

 

Mọi người đã nghe nói đến rồng, nhưng vợ của Long Vương chưa bao giờ nghe nói đến. 

 

Họ tò mò hỏi: "Vợ của Long Vương là gì?" 

 

Bác gái nói: "Cô ấy là vợ của Long Vương. Khi trở thành vợ của Long Vương, cô ấy có thể cùng chung thọ mệnh với Long Vương và nhận được phép thuật vĩ đại! Nhưng theo lời đồn đại, chỉ có người phụ nữ có ngày tháng năm sinh âm mới có thể trở thành vợ của Long Vương." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/he-liet-nhu-y-hang-ma-chi-chuot-quy/chuong-3.html.]

 

Có người cười: "Mặc dù có rất ít người có ngày, tháng, năm sinh âm, nhưng cũng có thể có người có mà thiếu một cái. Nếu vậy, họ có thể đều trở thành vợ Long Vương, vậy Long Vương thật là phúc khí, hahahahaha.” 

 

Tấm long bài trước n.g.ự.c bắt đầu nóng lên. 

 

Tôi biết có người nào đó không vui nên duỗi tay ra dùng ngón trỏ xoa xoa tấm long bài, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiếu Thiên liếc mắt một cái. 

 

Cậu ấy nhanh chóng tỉnh táo lại, đứng dậy và hét lên phía sau. 

 

"Các cô có thể nhỏ giọng được không? Chúng tôi đều đang ngủ!" 

 

Các bác gái tạm dừng một chút, sau đó tiếng s.ú.n.g trực tiếp chuyển sang. 

 

"Cậu sinh viên này, có biết lễ phép không?"

 

"Chúng tôi đang nói chuyện ở đây có liên quan gì đến cậu?" 

 

"Sao cậu lại nói chuyện như thế có ý gì? Đang cố dọa chúng tôi vì nghĩ chúng tôi lớn tuổi hơn à?" 

 

"Chính là!" 

 

"Con tôi so ra còn lớn tuổi hơn cả cậu, cậu là ai lại nói chuyện với chúng tôi như vậy?

….

 

Các bác gái nước miếng bay tứ tung, hỏa lực quá hung hãn, Tưởng Thiếu Thiên bị đánh bại, ngơ ngác ngồi xuống ghế. 

 

“Bọn họ còn đáng sợ hơn chuột q. u. ỷ.” 

 

Tôi: “…” 

 

Giọng bác gái dịu đi một chút, nhưng vẫn lọt vào tai tôi rất rõ ràng. 

 

“Nhiều cô gái như vậy, Long Vương làm sao có thể muốn tất cả bọn họ?” bác gái thần bí nói: “Long Vương chính mình chọn nhân tài, người đó là vợ chính thức của Long Vương!” 

 

Tôi thở dài, đưa tay cầm tấm long bài. 

 

Càng che nó lại, sẽ càng nghe ít hơn. 

 

Chủ đề của các bác gái thay đổi rất nhanh, chẳng bao lâu họ lại nói về chuyện nhà, chuyện củi, gạo, mắm, muối.... 

 

Tàu cao tốc dừng rồi khởi hành, tôi ngủ quên suốt chặng đường. 

 

Vì là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ 1-5 nên nhiều nhân viên văn phòng và đoàn sinh viên đi chơi đều đã về. 

 

Các ga tàu cao tốc vô cùng đông đúc. 

 

Cuối cùng chúng tôi cũng chen ra khỏi hàng đợi đã lâu, đi được vài bước, tôi dừng lại quay lại nhìn Tưởng Thiếu Thiên.

 

"Cậu đang làm gì vậy?" 

 

Cậu ấy đứng ở lối ra, cúi đầu lục lọi trong túi, ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ. 

 

Tôi: "..." 

 

Im lặng một lúc, tôi quay sang nói với Trần Linh: "Tiểu Linh, cậu về trường trước đi." 

 

"Tôi và Tưởng Thiếu Thiên phải đi gặp một người bạn.”

 

Cô ấy biết tôi và Tưởng Thiếu Thiên đã quen nhau nhiều năm, mối quan hệ không bình thường nên cũng không hỏi thêm câu nào nữa. 

 

“Được rồi, các cậu chú ý an toàn và đừng về quá muộn.”

 

Tôi gật đầu: “Được rồi.” 

 

Trần Linh rời đi, Tưởng Thiếu Thiên ôm túi đi tới, sắc mặt không tốt lắm. 

 

“Lúc tôi vừa rời khỏi nhà ga, người quá đông, túi xách của tôi bị đổ, lúc đó tôi không để ý.” 

 

“Sau đó tôi nhận thấy có gì đó không ổn nên tôi kiểm tra túi xách của mình thì phát hiện ra sợi yêu phách chuột q. u. ỷ đã biến mất."...

 

8.

 

Tôi đứng trên tòa nhà cao tầng đối diện với lối ra nhà ga, nhanh chóng dùng

tay tạo thành kết ấn, một mảng cầu hồn khổng lồ bao phủ nhà ga đường sắt cao tốc. 

 

Mấy phút sau, Tưởng Thiếu Thiên hỏi: "Sao rồi? Tìm được chưa?”

Loading...