Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[HỆ LIỆT] NHƯ Ý HÀNG MA -CHI CHUỘT QUỶ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:09:21
Lượt xem: 584

Nhưng lần này tôi không thể không tỉnh dậy, có người đang đào mộ.

 

 m thanh móng vuốt cào xèo xèo trên nắp quan tài đặc biệt chói tai. 

 

Tôi nhìn chằm chằm vào nắp quan tài phía trên đầu, trong lòng cảm thấy rất phấn khích. 

 

"Cuối cùng!" 

 

Bang! 

 

Một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, nắp quan tài đột nhiên bị mở ra. 

 

Ánh trăng mờ chiếu sáng con quái vật trước mặt tôi. 

 

Nó có khuôn mặt chuột, cơ thể con người, đầu có mái tóc trắng, xấu xí và đáng sợ. 

 

Những chiếc răng nanh sắc nhọn đ.â.m thẳng vào cổ tôi, tôi đưa tay ra bóp cổ hắn. 

 

Đôi mắt đỏ ngầu của chuột q. u. ỷ trợn ngược, khi nhìn rõ mặt tôi, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại. 

 

Tôi nhếch mép cười: “Tôi bắt được ngươi rồi, con chuột hôi hám.” 

 

“Một trăm năm trước lỡ để mày chạy, để tôi xem lần này mày chạy đi đâu.” 

 

Tiếng kêu chói tai của chuột q. u. ỷ vang lên trong tai tôi: “Bà già c.h.ế.t tiệt này, bà như thế nào mà còn sống?” 

 

Nó vùng vẫy muốn thoát, nhảy ra khỏi ván quan tài. 

 

Làm sao tôi có thể để nó đi dễ dàng như vậy, dùng chân dẫm nhẹ lên đáy quan tài bay ra tóm lấy cái đuôi mảnh khảnh của nó. 

 

Thất gia mang một số người đứng ở phía dưới, đã choáng váng. 

 

Rõ ràng, họ đến đây để giải quyết hậu quả của chuột q. u. ỷ. 

 

"Chuột...Chuột tiên?" 

 

Tôi trực tiếp đá con chuột q. u. ỷ lên mặt đất. 

 

"Chuột tiên?" 

 

"Một con chuột hôi hám ẩn mình trong cống gần trăm năm mà xứng đáng được gọi là tiên?" 

 

Chuột q. u. ỷ vừa nghe vậy, toàn thân bắt đầu run lên. 

 

Đôi mắt của nó đỏ ngầu như máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi. 

 

Tôi một chân đạp lên mặt nó nói: “Còn có! Bổn cô nương ghét nhất bị người ta gọi là già!” 

 

Chuột q. u. ỷ bị tôi giam cầm không thể cử động được, tôi dùng tay tạo kết ấn, một mảng bát quái màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay tôi. 

 

Chuột q. u. ỷ hét lên một tiếng sắc bén: "Hạ Thất! Tại sao cậu không đến giúp tôi! Nếu tôi chết, cậu sẽ không thể sống được!" 

 

Hạ Thất đang sợ hãi đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn tôi với ánh mắt không hề sợ hãi. 

 

Hắn ta chộp lấy cái xẻng trên mặt đất đập về phía tôi. 

 

Tôi né sang một bên, đá Hạ Thất ra. 

 

“Đừng cản đường!” 

 

Nhưng chỉ khoảnh khắc này thôi cũng đủ để chuột q. u. ỷ thoát khỏi tay tôi. 

 

Nó cố gắng chạy thật xa, vô cùng kiêu ngạo: "Vân Như Ý! Ngươi cũng không hơn gì!"

 

 Sau đó, nó bò xuống bằng bốn chân, nhanh chóng bỏ chạy vào rừng rậm. 

 

Tôi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, cắn ngón tay ấn vào tấm Long bài trên ngực. 

 

Máu được hấp thụ ngay khi chạm vào tấm Long bài xanh. 

 

Tôi thấp giọng hét lên: “Phu quân, giúp tôi với!” 

 

Một tiếng rồng gầm phát ra từ tấm lòng bài, sau đó một bóng rồng đen nhanh chóng thành hình, lao về hướng chuột q. u. ỷ đang chạy trốn…

 

5.

 

Tôi quay lại nhìn Hạ Thất. 

 

Hắn ta ngã xuống ngôi mộ bừa bộn, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. 

 

"Cô... cô định làm gì thế?" 

 

Tôi bước tới gần dẫm lên n.g.ự.c hắn. 

 

"Nhiều năm như vậy, ông lấy cớ âm hôn lừa dân làng bắt cóc các cô gái chôn sống, sau đó nửa đêm giúp chuột q. u. ỷ hấp thu linh hồn thiếu nữ." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/he-liet-nhu-y-hang-ma-chi-chuot-quy/chuong-2.html.]

Hạ Thất ông không sợ bị quả báo sao?" 

 

Sắc mặt Hạ Thất có chút dữ tợn, không biết mình đang nghĩ gì, lại mở miệng cười lớn: "Quả báo?" 

 

"Tôi, Hạ Thất, bốn mươi năm qua sống trong cảnh nghèo khó, khắp nơi đều coi thường, nếu không phải Chuột Tiên coi trọng, tôi làm sao có thể được như hôm nay.”  

 

Hắn càng nói càng hưng phấn, toàn thân bắt đầu run lên, tôi nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia hồng quang không khỏi nhíu mi. 

 

Đây là... 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

“Tất cả là lỗi của cô!" Hắn ta dùng móng vuốt lao về phía tôi, "cô đã phá hỏng mọi thứ!"

 

“Đi tìm c.h.ế.t đi.”

 

Tôi nhìn bộ dáng điên khùng của hắn, trực tiếp đánh Thanh Tâm Quyết vào ngày trán hắn. 

 

Hạ Thất ngừng di chuyển một lúc. 

 

Tôi từ từ rút ra một sợi chỉ đen không ngừng xoắn trên đỉnh đầu hắn. 

 

“Chuột q. u. ỷ này vậy mà bằng lòng bỏ một yêu phách của hắn vào người ngươi?” 

 

Tôi có chút chán ghét bắt lấy yêu phách bỏ vào túi Càn Khôn. 

 

Vừa đặt nó xuống, tôi nghe thấy một tiếng hét từ trong rừng, sau đó một cơn gió thổi qua trong rừng, bóng rồng đen quay trở lại với một con chuột lông trắng khổng lồ trong miệng. 

 

Nó thả con chuột lông trắng xuống trước mặt tôi rồi bay lơ lửng trên cánh tay tôi. 

 

Con chuột lông trắng đã ch. ế. t từ lâu, tôi cụp mắt xuống nhìn nó một lúc rồi đưa tay chạm vào rồng đen đang vô hình. 

 

“Đốt nó đi.” 

 

Rồng đen cười nhẹ một tiếng, phun ra một quả cầu lửa từ miệng rồi rơi xuống cơ thể chuột lông trắng. 

 

Trong chốc lát, nó biến thành một nắm bụi. 

 

Hạ Thất và những người khác ngã xuống đất hỗn loạn, bất tỉnh. 

 

Rồng đen di chuyển lên xuống, tôi an ủi nó: “Bây giờ là xã hội văn minh, thật sự không thể tùy tiện ăn thịt người được.” 

 

Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi Hạ Thất ra, đi đến điểm cao nhất trên núi để tìm tín hiệu nào đó rồi quay số 110. "

 

“Xin chào? Tôi muốn gọi cảnh sát." 

 

"Thôn Thạch Bàn ở phía đông thành phố Nam Giang, ở đây có các cô gái đang bị lừa bán." 

 

"Vậy thì hãy đến đây càng sớm càng tốt." 

 

“Tôi là ai à, tôi là một cô gái bị lừa bán.”

 

6.

 

Trời vừa sáng thì xe cảnh sát tới. 

 

Người dân trong làng trong lúc còn mơ ngủ bị khống chế lên. 

 

Khi cảnh sát tìm thấy tôi, tôi đang ngủ trong quan tài, nghe thấy tiếng động tôi từ bên trong bò ra khỏi đó. 

 

Một nữ cảnh sát trẻ bị tôi làm cho sợ đến mức mặt tái nhợt. 

 

Cô ấy liếc nhìn tôi, rồi nhìn Hạ Thất và những người khác, không biết họ còn sống hay đã chết. 

 

Vẻ mặt càng trở nên hoảng sợ hơn. 

 

Tôi sững sờ một lúc, rồi lập tức lao vào vòng tay cô ấy với đôi mắt đỏ hoe: "Này, chị cảnh sát, chị đến rồi! Tôi sợ c.h.ế.t khiếp!" 

 

Nữ cảnh sát lập tức thả lỏng vỗ lưng tôi. 

 

“Đừng sợ, đừng sợ." 

 

Hạ Thất, người vừa mới tỉnh lại, đôi tay run rẩy chỉ vào tôi, trợn mắt lên, lại ngất đi. ... 

 

Vụ này trước sau xử lý đã lâu. 

 

Tất cả những người liên quan đến vụ án ở thôn Thạch Bàn đều bị bắt. 

 

Tôi nghe nói thủ phạm chính là Hạ Thất hiện đang bị rối loạn tâm thần, luôn tự lẩm bẩm và nói những điều kỳ lạ. 

 

Một hồi nói anh ta nhìn thấy một con chuột lớn, lúc sau hắn ta quỳ xuống đất quỳ lạy và hét lên chuột tiên muôn năm. Không lâu sau, hắn ta rúc vào góc nói rằng một con rồng sắp ăn thịt hắn ta. 

 

... 

 

Khi tôi bước ra sau khi hỗ trợ điều tra lần cuối, có hai người ở bên ngoài trực tiếp chào đón tôi. 

 

Một người là bạn cùng phòng đại học của tôi Trần Linh, người kia là bạn tôi Tưởng Thiếu Thiên. 

 

Trần Linh kéo tôi nhìn từ trên xuống dưới rồi thở dài nhẹ nhõm.

Loading...