Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hãy làm chủ vận mệnh - 11

Cập nhật lúc: 2024-09-16 22:55:57
Lượt xem: 1,090

26

 

Chúng tôi sóng vai đi vào trong thuyền, thiết bị trong thuyền vô cùng đầy đủ, có ghế ngồi thoải mái, khu nghỉ ngơi rộng rãi.

 

Đi về phía trước, còn có một nhà hàng nhỏ, cung cấp các loại hải sản và đồ ăn vặt đặc sắc, chỉ nhìn thôi đã khiến cho khẩu vị người ta được mở mang.

 

Mấy người khác đều ở trong phòng ăn, Từ Trừng Nguyệt nhìn thấy tôi liền vẫy tay bảo chúng tôi đi qua.

 

Tôi và Úc Thanh Vũ mua đồ ăn mình thích rồi cùng nhau ngồi vào chỗ trống trước bàn ăn, Vu Bàn dừng động tác bóc tôm, đặt một đĩa thịt tôm trước mặt trước mặt tôi.

 

“Trừng Nguyệt nói em thích ăn tôm nên anh bóc một ít, như vậy ăn sẽ thuận tiện hơn.”

 

Những người còn lại đều ném ánh mắt tới, tôi nhìn ra được, biểu tình của Quan Diên khó duy trì, giống như giây tiếp theo cô ấy sẽ phun thịt cua trong miệng ra.

 

Tôi gật gật đầu, mỉm cười nói: “Làm phiền anh rồi.”

 

Nghe vậy, Vu Bàn ném ánh mắt khiêu khích về phía Úc Thanh Vũ, sau đó khẽ nhíu mày, ngồi trở lại chỗ ngồi.

 

Úc Thanh Vũ dị ứng với tôm, cho nên trong đĩa không có một con tôm nào. Hắn trầm mặc đứng lên, lại đi một vòng xung quanh. Tôi nghĩ tâm trạng hắn đang tồi tệ, hắn mang về một đĩa tôm.

 

“Không phải cậu bị dị ứng sao?” Tôi thốt lên.

 

“Cậu rất hiểu tôi.” Úc Thanh Vũ kéo ghế ra, cười ngồi xuống.

 

Lúc này tôi mới phát hiện mình nói sai, nhưng giải thích càng làm cho người ta sinh nghi, may mà không nói gì nữa.

 

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cậu biết chuyện tôi dị ứng với tôm, tôi rất vui.”

 

“Sao cậu lại lấy nhiều như vậy...”

 

“Bóc cho cậu, không được sao?”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi có thể nghe thấy tiếng Đan Khâu hít vào không khí lạnh lẽo phía sau.

 

Úc Thanh Vũ không nghe thấy, cúi đầu tự bóc tôm.

 

Trước tiên hắn gỡ đầu tôm ra, sau đó từ vảy thứ ba của vỏ tôm bóc ra, rồi nhẹ nhàng kéo đuôi tôm một cái, dễ dàng loại bỏ phần vỏ tôm còn lại. Hắn hoàn toàn không có kỹ năng của một người không ăn tôm.

 

27

 

Có thể là đồng tình quấy phá, tôi bị ép nhét ba đĩa tôm, một đĩa là Vu Bàn bóc, hai đĩa khác là Úc Thanh Vũ bóc.

 

Nếu không là tôi kịp thời nói một câu: “Tôi ăn no rồi.” Tôi cảm thấy hắn có thể bóc hết tôm của nhà hàng.

 

Tôi nhìn thẳng mặt hắn: “Sao cậu lại bóc tôm thuần thục như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/hay-lam-chu-van-menh/11.html.]

 

“Mẹ tôi thích ăn tôm, trước kia thường bóc vỏ cho bà ấy.”

 

“À à” Tôi hiểu gật gật đầu.

 

Úc Thanh Vũ nói tiếp: “Nhưng hiện tại bà ấy không còn, sau này cũng không có cơ hội bóc cho bà ấy nữa.”

 

Tôi sửng sốt, chuyện xảy ra đột ngột, không biết nên an ủi hắn như thế nào.

 

Hắn nhìn về phía tôi, sau đó tựa như biết đọc tâm nói: “Không cần an ủi tôi, tôi không sao.”

 

“Làm sao cậu biết tôi muốn an ủi cậu?”

 

“Biểu cảm của cậu chính là dáng vẻ muốn an ủi tôi.”

 

Hắn quay đầu lại, đan mười ngón tay đặt trên bàn, trước mặt là vỏ tôm chồng thành núi.

 

“Nói thật, trước kia tôi rất đau lòng về chuyện bà ấy qua đời, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng không có cảm giác gì.”

 

Tôi không hiểu, tại sao hắn lại nói chuyện về người thân đã mất của mình với một người mới quen không lâu như tôi, nhưng vẫn rất nghiêm túc lắng nghe.

 

“Bà ấy cũng không thích tôi, bởi vì tôi là kết quả của cuộc liên hôn gia tộc, sự tồn tại của tôi, chặt đứt khả năng quay lại của bà ấy và người yêu cũ.”

 

“Tôi sinh ra cũng rất gần gũi với bà ấy, nhưng bà ấy không thích tôi, ném tôi cho người giúp việc trong nhà chăm sóc. Nhưng tôi không biết bà ấy chán ghét tôi, hết lần này đến lần khác bò đến trước mặt bà ấy, cho đến khi bà ấy mất khống chế muốn làm tôi ngã chết.”

 

“Như bà ấy mong muốn, cuối cùng chúng tôi cũng không cần gặp nhau nữa, bởi vì cha tôi sợ tôi bị bà ấy lỡ tay g.i.ế.c chết, nên đã chuyển tôi đến một biệt thự khác, tìm người giúp việc mới chăm sóc.”

 

Hắn ngửa đầu, lưng dựa vào lưng ghế.

 

“Tôi khi còn bé, vẫn luôn cho rằng cha mình ngăn cản tôi gặp bà ấy, náo loạn rất nhiều lần, nhưng vô dụng. Cho đến khi tôi bất ngờ nghe được hai người giúp việc trong nhà nói chuyện với nhau, tôi mới biết được, không phải cha ngăn cản tôi, là bà ấy căn bản không muốn gặp tôi.”

 

“Mãi cho đến năm tôi chín tuổi, mới có chuyện thay đổi. Năm đó, mối tình đầu của bà ấy lập gia đình, lúc này bà ấy mới nguyện ý trở về 'gia đình' của mình. Đó là một thử thách đối với bà ấy, còn đối với tôi, đó là sự trở lại của tình mẫu tử đã vắng mặt từ lâu.”

 

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười: “Bà ấy không hề chán ghét tôi nữa, mà đối xử với tôi như một đứa trẻ bình thường, cùng tôi đến khu vui chơi, đến viện bảo tàng. Cuộc sống quá tốt đẹp đó dự đoán cơn bão đến, bà ấy đã vì tình yêu mà đã nhảy xuống sông tự tử.”

 

Nụ cười trên mặt hắn biến mất, chỉ để lại bất lực và lạnh lùng: “Người đàn ông kia gặp tai nạn khi đang đi công tác bằng máy bay. Lời nhắn cuối cùng ông ta gửi cho bà ấy trước khi c.h.ế.t là: [Kiếp sau, chúng ta ở bên nhau] Vì vậy bà ấy bỏ lại tất cả, xuống sông tìm kiếm kiếp sau thuộc về bọn họ.”

 

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía tôi: “Cho nên, tôi vẫn luôn suy nghĩ, liệu 'tình yêu' mà họ luôn khăng khăng muốn có thực sự quan trọng đến vậy không? Đến mức từ bỏ mọi thứ, từ bỏ cuộc sống."

 

Ngữ khí Úc Thanh Vũ rất nghiêm túc, tựa như thật sự đang hỏi một vấn đề phát ra từ nội tâm.

 

“Đối với một số người, tình yêu là quan trọng, quan trọng hơn cả mạng sống”,

tôi trả lời.

 

Đương nhiên, trong “một số người” này, không bao gồm tôi và hắn.

Loading...