Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hãy làm chủ vận mệnh - 10

Cập nhật lúc: 2024-09-16 15:55:40
Lượt xem: 941

Úc Thanh Vũ nhìn thấy anh ấy, vội vàng đi về phía này.

 

Yến Nguyệt Kỳ nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy một chai nước chạy sang bên này, đưa đến trước mặt hắn: “Thanh – Vũ – có muốn lấy chai nước không?”

 

Úc Thanh Vũ đã học được bài học, một tay tiếp nhận nước trong tay Yến Nguyệt Kỳ, vòng qua anh ta đi tới trước mặt tôi. Hắn mở nắp bình, một tay lấy chai nước Vu Bàn trong tay tôi đi, một tay đưa chai nước đã mở tới cho tôi.

 

“Uống đi, đánh cầu lông mệt không?”

 

Tôi uống một ngụm nước lớn, cười nói: “Cũng may, đã lâu không có chơi vui vẻ như vậy.”

 

“Tôi cũng vậy, thật không ngờ cậu chơi cầu lông tốt như vậy.” Úc Thanh Vũ vặn chai nước trong tay, cũng uống vài ngụm, nói tiếp: “Sau này có hứng thú tham gia trận đấu của câu lạc bộ không?”

 

Thật ra tôi từng sống ở thành phố này, thường xuyên tham gia các cuộc thi như thế này, nhưng vẫn rất phối hợp nói: “Thật sao?”

 

“Có một câu lạc bộ do bạn tôi mở, tiền thưởng và danh tiếng của cậu ấy cũng không tệ, lần sau có hoạt động tôi nói cho cậu biết.”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi gật gật đầu, cùng hắn trở lại ghế nằm nghỉ ngơi một lát.

 

Quan Diên nằm trên ghế, đeo kính râm phất phất quạt: “Hai người nghỉ một lát đi, lát nữa du thuyền sẽ tới.”

 

Tôi vươn tay về phía cô ấy: “Còn quạt nhỏ không?”

 

Quan Diên dời kính râm xuống một chút, lộ ra nửa con mắt, bỗng nhiên bật cười: “Người chị em, tính cậu vốn lạnh lùng, không ngờ lại dễ gần như vậy.”

 

“Tri nhân tri diện bất tri tâm mà.”

 

Tôi cười nhận lấy cái quạt nhỏ màu xanh lam cô ấy đưa tới, nói tiếng cảm ơn.

 

Úc Thanh Vũ ngồi trên ghế nằm bên cạnh tôi, nhìn chúng tôi.

 

Tôi quay đầu, đặt quạt lên cái bàn nhỏ trước mặt hắn, trong ánh mắt khó hiểu của hắn, mỉm cười nói: “Làn da của cậu đã phơi đỏ rồi, hạ nhiệt độ xuống đi.”

 

“Cậu không nóng sao?”

 

“Tôi không sao,” Tôi chỉ chỉ chiếc ô che nắng trên đầu, nói tiếp: “Tôi có nó là đủ rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/hay-lam-chu-van-menh/10.html.]

Quay đầu lại, lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi vẫn còn có thể cảm nhận được ánh mắt của Úc Thanh Vũ.

 

25

 

Hơn hai mươi phút sau, trên mặt biển vô tận xuất hiện vài chiếc du thuyền. Chiếc thuyền trông khá đẹp, thân tàu màu trắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như là từ trong truyện cổ tích chạy tới.

 

Sau khi thuyền dừng lại ở bờ biển, chúng tôi cùng nhau đi về phía nó. Thân tàu khổng lồ trầm ổn trôi trên biển, làm cho người ta có cảm giác an toàn đáng tin cậy.

 

Bước lên du thuyền, boong tàu rộng rãi làm cho hai mắt tôi tỏa sáng. Sàn thuyền bằng gỗ toả ra hơi thở đại dương, đi ở phía trên nó, dường như có thể cảm nhận được nhịp đập của biển.

 

Tôi đi tới bên lan can, dõi mắt trông về phía xa, đại dương màu xanh kéo dài vô tận đến chân trời, tiếp giáp với trời xanh mây trắng.

 

Sau khi đủ người, thuyền chậm rãi đi về phía trước, gió biển nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt, mang đến hơi thở mặn mòi và âm thanh đến từ sóng biển. Làn sóng trắng cuồn cuộn bên cạnh thuyền, hải âu bay lượn quanh quẩn trên mặt biển. Úc Thanh Vũ nửa dựa vào lan can, nhìn tôi: “Tôi cảm giác, cậu rất thích ngắm biển.”

 

“Tôi thì cảm thấy, cậu rất thích nhìn tôi.” Tôi bất đắc dĩ cười với hắn, sau khi hắn sững sờ một lát, nói tiếp: “Không đùa nữa,” tôi quay đầu lại, nhìn ra xa nơi biển trời nối tiếp nhau: “Từ nhỏ tôi đã sống ở thành phố nội địa, xung quanh không có biển, cha mẹ bận rộn công việc, cũng rất ít dẫn tôi đi ngắm biển. Lúc học tiểu học, tôi đã vẽ biển màu cam, hải âu đầu màu sắc và trái dừa đầy bãi biển.”

 

Úc Thanh Vũ cũng nhìn về phía chân trời: “Sau đó thì sao?”

 

“Sau đó, tác phẩm của tôi được giáo viên coi là điển hình ưu tú.” cánh tay tôi khoát lên lan can, giọng nói nhẹ nhàng: “Cô giáo nói, tranh của tôi rất có trí tưởng tượng, mặt biển rải đầy ánh mặt trời, dừa phủ kín bãi cát, rất ít người sẽ vẽ như vậy, cô giáo cảm thấy trí tưởng tượng của tôi là thiên phú.”

 

“Nhưng cô không biết, tôi chưa từng thấy biển, biển trong tưởng tượng của tôi chính là như vậy, ‘Là ánh chiều tà còn lại trên mặt biển, nhuộm biển xanh thành màu cam ấm áp mà rực rỡ’, đây là những gì tôi nhìn thấy trong sách, cho nên biển của tôi là màu cam.”

 

“Tôi nghĩ hải âu cũng nhiều màu sắc như vẹt, vì vậy tôi vẽ hải âu theo con vẹt trong nhà. Trong nhận thức của tôi khi đó, dừa là biểu tượng của bờ biển, cho nên tôi mới vẽ đầy trái dừa, mà không vẽ cây dừa nào.”

 

Không biết tại sao, tôi bỗng nhiên cảm giác mình có chút xấu hổ, cúi đầu, che mặt.

 

“Chuyện này tôi vẫn giấu ở trong lòng, chưa từng nói với ai.”

 

“Tôi cảm thấy Quan Diên nói rất đúng, cậu so cới bề ngoài rất khác.” 

 

Không biết Úc Thanh Vũ lấy từ đâu ra một cái ô che nắng, mở ô che lấy chúng tôi: “Cậu rất đáng yêu.”

 

Tôi nghiêng đầu, nhìn về phía hắn.

 

Úc Thanh Vũ mang vẻ mặt dịu dàng, ngữ khí chân thành tha thiết: “Nếu sau này cậu có chỗ nào muốn đi, tôi có thể đi cùng cậu.”

 

 

Loading...