Chạm để tắt
Chạm để tắt

Giương buồm ra khơi - 10

Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:51:51
Lượt xem: 541

Những năm này đối với bọn chúng thật không dễ dàng, khi ta và Tô Thanh Hoài hòa ly, ta đã lấy lại hết của hồi môn, nguồn thu nhập của Phủ tướng quân vốn không mấy dồi dào lại càng trở nên mỏng manh hơn.

 

Tất cả là do câu chuyện tình cảm mãnh liệt giữa Tô Thanh Hoài và Lâm Tĩnh Xu, vì rước Lâm Tĩnh Xu qua cửa mà bọn họ chịu từ bỏ ngàn vàng cùng với bạt ngàn mẫu đất đai màu mỡ, quả nhiên là một chuyện tình đáng ngưỡng mộ.

 

Nhưng tình cảm có sâu nặng đến đâu mà không có tiền tài hậu thuẫn thì có thể kéo dài được bao lâu? Đây là hiện thực.

 

24.

 

Ta nhờ Kim Châu dẫn người vào phủ, hai đứa con của ta nhìn những tòa lầu cát đẹp đẽ và những tiểu cảnh bằng ngọc xa hoa trong dinh thự, không giấu được sự tham lam trong đáy mắt.

 

“Nói đi! Các người muốn gì ở ta?”

 

Ta uống Tiểu Long Đoàn hoàng thượng ban cho, một lá trà một lượng vàng, mùi vị đúng là hảo hạn.

 

Một lúc lâu sau, Tô Thời Yến mặt đỏ như máu, dường như đã hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẫu thân, con và muội muội muốn ở cùng người!"

 

Tô Vân Kỳ cũng gật đầu đồng ý: “Mẫu thân, người hãy để chúng con được phụng dưỡng người!”

 

Nhìn màn biểu diễn của hai đứa chúng nó, ta mỉm cười hỏi: “Sao lại thế này? Tô Thanh Hoài có biết quyết định của các con không?”

 

Hai đứa nó im lặng. Thấy như vậy, ta ra lệnh cho Kim Châu tiễn khách, vẻ mặt chúng nó đột nhiên thay đổi, từ cầu xin chuyển sang oán giận.

 

Tô Thời Ngôn đứng dậy trừng mắt nhìn ta, cay đắng nói: “Đều tại mẫu thân, tại mẫu thân cướp tài sản trong phủ đi, hiện tại con còn không có tiền sính lễ để thành gia lập thất, mẫu thân có biết sau lưng người ta nói bọn con khó nghe như thế nào không? Họ nói bọn con là đồ sói mắt trắng lại còn vô ơn. Mẫu thân, người thật độc ác! Con là nam nhân có thiệt thòi một chút cũng không sao, còn muội muội dầu gì cũng là nữ nhân xuất thân danh môn quý tộc, trong tay không có của hồi môn thì làm sao có thể đứng vững ở nhà chồng được! Bà nội nói đúng, người quả thật là một nữ nhân ác độc.”

 

Đột nhiên ta ngẩng đầu lên, tàn nhẫn nhìn chằm chằm hai đứa con đang điên cuồng mắng chửi kia, lạnh lùng nói: “Người ta nói đúng, các ngươi quả thực là một lũ sói mắt trắng lại còn vô ơn. Ta là người đã chặn một mũi tên cho phụ thân tốt của các ngươi. Khi mạng sống ta như mành chỉ treo chuông, phụ thân của các ngươi lại vội vàng rước người mà các ngươi gọi là dì Tĩnh vào nhà.”

 

25.

 

“Sau này ta bình phục, bọn họ lại giấu giếm ta mà qua lại, các ngươi còn không niệm chút tình cảm mẫu tử này, chỉ đứng bên cạnh Lâm Tĩnh Xu khi phụ thân ngươi và bà nội ngươi ức h.i.ế.p ta, các ngươi đã bao giờ nghĩ xem lòng ta đau như thế nào chưa? Ta vốn tưởng rằng các ngươi tuổi nhỏ vô tri dễ bị lừa gạt, nhưng bây giờ ta đã biết các ngươi cũng giống như người phụ thân tốt của các ngươi, ích kỷ tham lam đến tận xương tủy.

 

“Ta còn muốn nói với các ngươi một điều, sau khi ta cùng phụ thân các ngươi hoà ly, mỗi năm ta đã trợ cấp cho Phủ tướng quân hai mươi nghìn lượng bạc bao gồm khoản chi tiêu hàng ngày và khoản dùng cho sính lễ cùng của hồi môn, nếu còn không tin ta sẽ sai người lấy sổ sách đã ghi chép từng khoản một, chúng ta cùng nhau đối chất. Còn việc khoản bạc đó ở đâu, ta khuyên các ngươi nên quay về hỏi phụ thân và dì Tĩnh lương thiện của các ngươi ấy.”

 

Lời nói của ta khiến hai chúng nó bị sốc, đôi mắt Tô Vân Kỳ tối sầm lại: "Không thể nào, không thể nào, dì Tĩnh sẽ không làm vậy với chúng ta đâu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/giuong-buom-ra-khoi/10.html.]

 

Ta phớt lờ hai đứa nó và lệnh cho Kim Châu chuẩn bị xe ngựa đưa chúng nó về.

 

Ta vừa quay người đi, Tô Thời Ngôn đã ôm c.h.ặ.t c.h.â.n ta, nước mắt chảy dài trên mặt: “Mẫu thân, người thật sự không cần chúng con nữa sao? Chúng con là m.á.u mủ ruột thịt của người mà!”

 

Ta lạnh lùng gỡ ngón tay của nó ra, gằn từng chữ một: “Là các ngươi không cần ta trước.”

 

Sau đó dứt khoác bỏ đi.

 

26.

 

Nữ đế là một người đức độ, dưới sự cai trị anh minh của người non sông trở nên tươi đẹp, trù phú.

 

Ta cũng đã trở thành nữ tướng quân đầu tiên của Đại Tề, nắm giữ trong tay một triệu kỵ binh ở kinh thành, sau đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả Tô Thanh Hoà.

 

Khi Nữ đế ban cho ta hổ phù, ta đã nói đùa rằng: “Điện hạ, người ban cho thần nữ một sức mạnh lớn như vậy, không sợ thần nữ sẽ tạo phản sao!”

 

Nữ đế vỗ vai ta và nói bằng giọng điệu chân thành: “Nếu là Vân Hoà, tỷ sẵn sàng cùng muội chia sẻ giang sơn này!”

 

Ta xua tay liên tục: “Đừng đừng, thần nữ còn muốn tiếp tục làm giàu, đóng góp cho quốc khố.”

 

Nữ đế vỗ trán ta, bất lực nói: “Muội cũng thật biết trốn tránh! Nhìn xem, khoảng thời gian này tỷ rất bận rộn, trên mặt bắt đầu có nhiều nếp nhăn rồi.”

 

Ta ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Nữ đế đang huyên thuyên, xoay người bước ra ngoài, mặc kệ tiếng gầm rú kinh thiên động địa phát ra từ phía sau. Tiểu hoàng môn và vệ binh ở một bên từ lâu đã quen với chuyện kỳ ​​lạ này.

 

Trên đường trở hồi phủ, ta cưỡi ngựa trên đường và nhìn thấy Tô Thanh Hoài, người đã từng phong hoa tuyệt đại (miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp), nay lại bị một nhóm người truy đuổi và chặn lại, vẻ như đó là do nợ nần.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Khi ánh mắt ta chạm phải ánh mắt của Tô Thanh Hoài, ta nhìn thấy trong mắt hắn hiện lên sự hối hận

 

Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, người như hắn sao còn có thể hối hận?

 

Hắn lao ra khỏi đám đông, quỳ xuống trước mặt ta, nắm lấy tay ta thú nhận tội lỗi của mình.

 

Loading...