Chạm để tắt
Chạm để tắt

GIẤC MỘNG ĐEN TỐI - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:19:24
Lượt xem: 1,828

“Chuyện cũ đã qua rồi, người trong một nhà không có thù qua đêm, con không thể hoà thuận với chị con sao? Hai đứa đều ở Bắc Kinh, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

 

Tôi vẫn luôn biết rằng, trong gia đình chúng tôi, muốn được bố mẹ yêu thì phải có điều kiện.

 

Ai ưu tú hơn, ai có thể làm bọn họ hãnh diện, bọn họ sẽ yêu người đó hơn.

 

Khi bố tôi vì tiền đồ của mình chọn thỏa thuận riêng với Giang Xuyên, còn mẹ tôi lúc đó lại im lặng không nói gì.

 

Thì tôi cũng đã không còn khao khát tình yêu của bọn họ nữa rồi.

 

Mùa hè này, tôi vẫn rất bận rộn.

 

Bận viết sách, bận nghiên cứu mã và thuật toán.

 

Ngành học của tôi ở đại học, tôi chọn công nghệ thông tin.

 

Khoa học kỹ thuật tiến bộ, theo một nghĩa nào đó, thực sự có thể thay đổi vận mệnh con người.

 

Trước khai giảng một ngày, tôi chia tay với Phương Gia Ngọc ở sân bay. 

 

Cô ấy ôm chặt lấy tôi: "Tiểu Huỳnh, mình không nỡ xa cậu đâu, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự mình sẽ đến Bắc Kinh chơi với cậu!”

 

Kết quả là khi tôi đến Bắc Kinh rồi mới phát hiện...

 

Dường như ở đâu tôi cũng có thể tình cờ gặp được Phương Gia Chú.

 

“Trường chúng tôi huấn luyện quân sự, anh làm gì ở đây vậy?”

 

Hắn buộc mái tóc dài của mình ra sau, tay ôm một thùng nước, nhìn tôi cười: "Công ty tài trợ cho tân sinh viên của trường em, tôi đến xem.”

 

“Vậy cũng cần ông chủ như anh đích thân vác nước hả?”

 

“Được rồi.”

 

Hắn đặt thùng nước xuống, lấy một chai đưa cho tôi.

 

“Nghe nói tiểu thiếu gia Giang Xuyên đang ở nước ngoài, nhưng vẫn liên hệ với bạn bè trong nước, nói không muốn em sống yên ổn.”

 

“Tôi đến xem, có ai làm khó dễ êm không.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/giac-mong-den-toi/chuong-13.html.]

Tôi im lặng một lát, vặn nắp chai uống vài ngụm, rồi quay lại tiếp tục huấn luyện.

 

Phương Gia Chú kiên nhẫn đứng bên kia sân chờ tôi, mãi cho đến khi buổi huấn luyện quân sự hôm nay kết thúc.

 

Trước đó tôi đã hỏi Phương Gia Ngọc, anh trai cô ấy rốt cuộc làm gì.

 

“Hình như mở công ty ở Bắc Kinh... Thực ra mình cũng không rõ lắm, anh ấy rất ít khi về nhà.”

 

“Hồi nhỏ anh ấy cứ hay khóc, nói rằng có thể thấy nhiều sợi chỉ đỏ trên người. Mẹ mình bận quá, liền đưa anh ấy vào viện điều dưỡng tư nhân ở hai năm.”

 

“Có một nam hộ sĩ vẫn luôn ngược đãi anh ấy.”

 

“Vì vậy quan hệ của anh ấy với mẹ cũng không quá tốt, cũng không thèm thân thiết với mình. Tiểu Huỳnh, cậu dường như là người đầu tiên anh ấy chủ động đến gần đó.”

 

...

 

Nghĩ đến đây, tôi hỏi: "Anh luôn đến tìm tôi, trước đó còn giúp tôi phản bác Khương Nguyệt... Rốt cuộc anh có mục đích gì?”

 

“Mục đích?”

 

Hắn híp mắt cười một cái: "Nếu phải nói rõ mục đích thì——”

 

“Tôi muốn tận mắt chứng kiến một người sửa đổi lại vận mệnh bị thay đổi của mình, cũng khá thú vị phải không?”

 

19.

 

Bốn năm đại học của tôi bận rộn đến mức gần như không có thời gian để thở.

 

Ngoài việc học và nghiên cứu sâu về thuật toán, tôi còn đồng thời đăng tải tiểu thuyết trên hai tạp chí hàng tháng có trọng lượng nhất trong nước.

 

Một quyển là khoa học viễn tưởng.

 

Một quyển là văn học thuần túy.

 

Rất thú vị, thể loại khoa học viễn tưởng và văn học thuần túy vậy mà lại có thể được viết cùng một lúc dưới ngòi bút của cùng một người. 

 

Càng học nhiều, tôi càng cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang bốc cháy, đốt cháy toàn bộ suy nghĩ của tôi đến sôi trào, bốc hơi thành vô số linh cảm đặc sắc khác nhau.

 

Đây là điều mà Khương Nguyệt mãi mãi không thể lấy đi từ tôi.

 

 

Loading...