Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gả Thay Gặp Vương Gia Phúc Hắc - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-07-12 19:22:25
Lượt xem: 4,214

11

Sắc mặt Hoàng thượng từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh. Xuân Đào cô cô và những người khác lần lượt bước lên đại điện làm chứng. Cuối cùng, ngay cả đứa bé còn quấn khăn trong nôi cũng được bế lên, nhận cha với Thái tử.

Kết quả, Tần Đình Vĩ bị phế truất ngôi vị Thái tử, giáng xuống làm An Vương, bị đày đến Thục Trung. Hoàng hậu Tề thị bị tước bỏ danh hiệu, giáng xuống làm thường dân, bị giam trong lãnh cung.

Con gái Giang gia bị Thái tử lừa gạt, làm nhục thanh bạch, nói cho cùng cũng là người bị hại. Kinh Vương thấy nàng ta đáng thương, không truy cứu trách nhiệm, chỉ đuổi nàng ta ra khỏi phủ. Còn Giang đại nhân thì vì cấu kết với Thái tử, mục đích không trong sáng, nên bị giáng chức ba cấp, thu hồi toàn bộ quan chức.

Đình Ngọc trở về, hỏi ta có trách hắn hay không. Ta nói nếu Giang gia bị xử tru di cửu tộc, thì phu thê Giang thị nhất định sẽ kéo hai mẫu thân ta c.h.ế.t chung. Hơn nữa, tuy Giang gia đối xử tệ bạc với hai mẫu thân ta, nhưng dù sao thì chúng ta vẫn còn sống. Đuổi chó vào đường cùng, nhất định sẽ bị nó cắn lại.

Tết Trung thu, ta và Đình Ngọc cùng nhau đến thăm lăng mộ của Lưu quý phi. Hắn đứng trước bia mộ, nói: "Mẫu phi, con lưu lạc nửa đời, người và cữu cữu đều đã rời xa con. Phụ hoàng không đối xử tốt với con, con luôn cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo. Giờ đây, con đã gặp được A Ninh, nàng ấy là một cô gái rất tốt, rất tốt. Mong người ở trên trời cao phù hộ cho nàng ấy bình an, được sống với con đến đầu bạc răng long."

Lần trước lên điện kêu oan, Hoàng thượng không xử trảm Thái tử và Tề thị, ta nhìn thấy Đình Ngọc ngồi thẫn thờ ở đó rất lâu. Hôm nay, nghe hắn nhắc đến chuyện này, ta lại nhớ đến chuyện Trấn Bắc Đại tướng quân qua đời vào năm sau khi Lưu quý phi qua đời.

Nghe nói, Lưu gia đời đời kiếp kiếp đều trấn giữ biên cương phía Bắc. Lão tướng quân và phu nhân rất yêu thương nhau, có một đôi long phượng thai, tỷ tỷ tên là Lưu Dao Ngữ, đệ đệ tên là Lưu Diệu Khánh.

Tuy sinh ra trong gia đình võ tướng, nhưng tỷ tỷ lại mang dung mạo xinh đẹp như hoa, yểu điệu như hoa sen, khiến cho bệ hạ, lúc ấy vẫn còn là Nhị hoàng tử nhất kiến chung tình. Lúc đó, Hoàng thượng đã cưới Tề thị, lão tướng quân không nỡ để con gái chịu thiệt thòi, nhưng nhìn thấy hai đứa trẻ tình cảm mặn nồng, lại thêm việc Nhị hoàng tử nhiều lần thay Hoàng thượng đi cứu trợ nạn đói, tận tâm tận lực, ăn ở cùng với dân chúng, đức độ cao thượng, nên mới đồng ý hôn sự này.

Không lâu sau khi Lưu quý phi gả vào cung, lão Hoàng đế liền lập Thái tử. Không bao lâu sau, lão Hoàng đế băng hà, Hoàng thượng bệ hạ lên ngôi vua. Lão tướng quân quanh năm chinh chiến sa trường, tuổi đã cao, lại thêm việc lao lực quá độ, không bao lâu sau thì qua đời. Hai vợ chồng tình cảm sâu đậm, lão phu nhân cũng qua đời vào ngày tiễn lão tướng quân.

Mà đôi song sinh này dường như cũng có linh tính, sau khi tỷ tỷ qua đời, đến mùa xuân năm sau, đệ đệ cũng qua đời.

Đình Ngọc lúc nhỏ mất đi ông bà nội, lớn lên lại mất đi mẫu phi và cữu, nên hắn mới nói bản thân là tai tinh.

Thì ra là vì như vậy.

Nhìn hắn đứng trước mộ, hốc mắt đỏ hoe, ta chỉ biết lặng lẽ ôm lấy hắn, để hắn cảm nhận được sự hiện diện của ta, đồng thời cũng muốn cho hắn có được sự yên tĩnh trong lòng.

Bây giờ nghĩ lại, liệu Hoàng thượng bệ hạ có thực sự yêu thương Lưu quý phi hay không?

Hay chỉ là vì xuất thân là con thứ, cần có chỗ dựa, nên mới giả vờ si tình, lừa gạt một lòng trung nghĩa của nhà họ Lưu? Tề thị và Lưu thị có gì khác nhau? Có lẽ năm đó, lúc Hoàng thượng cầu hôn Hoàng hậu cũng thâm tình như vậy chăng? Nghĩ như vậy, câu nói "Nhà đế vương vô tình" quả nhiên có vài phần đáng tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ga-thay-gap-vuong-gia-phuc-hac/chuong-9.html.]

Sau khi tế lễ cho mẫu phi, trở về phủ, ta liền quấn lấy Đình Ngọc, kéo hắn đi dạo chợ hoa, chơi bài, xem kịch. Buổi tối, ta hầm canh đuôi hươu cho hắn. Nỗi oán hận tích tụ mười mấy năm, không phải chỉ bằng vài câu an ủi là có thể hóa giải được. Ta chỉ có thể cố gắng hết sức để hắn cảm nhận được sự tồn tại của ta, dần dần để hai chúng ta hòa vào làm một.

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!

12

Năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi mốt, Hoàng thượng lập nhị hoàng tử Tần Đình Ngôn làm Thái tử, tuyên bố thiên hạ. Triều đình, dân chúng đều bàn tán xôn xao, nhưng ta và Đình Ngọc lại không hề bất ngờ. Trước kia, nhà mẫu thân đẻ của Thái tử hùng mạnh, ngoại thích chuyên quyền, quyền lực của Hoàng thượng bị tước đoạt không ít. Hiện giờ, nếu lại chọn một người có uy tín quá cao làm Thái tử, chẳng phải là nửa đời sau, ông ta vẫn phải làm hoàng đế bù nhìn hay sao?

Hoàng thượng muốn nắm quyền hành, ta và Đình Ngọc liền tự mình xin đi trấn thủ biên cương phía Bắc. Trước khi xuất phát, Đình Ngọc xin Hoàng thượng cho ta được phong làm Chính phi. Hoàng thượng thấy Đình Ngọc tự cam đoạt lạc, muốn cưới một thứ nữ của Giang gia, liền rất vui vẻ đồng ý.

Trước khi đi, chúng ta có đến Giang phủ một chuyến, chính thức cắt đứt quan hệ giữa hai mẫu thân con ta với Giang gia. Nghe nói Giang Vũ Nhu vẫn luôn nhớ nhung An Vương, bèn dẫn theo con đến Thục Trung tìm hắn ta.

Hoàng hậu qua đời ở lãnh cung vào ngày trước khi chúng ta rời kinh. Ta từng cảm thán, ông trời có mắt, cuối cùng đã báo thù cho mẫu phi.

Sau đó, trên đường đi, Đình Ngọc nói cho ta biết: "Nàng còn nhớ người đàn ông bị khiêng ra ngoài trong đêm yến tiệc hôm đó không? Đó là một tên thái giám, hắn ta bị đánh ngất, ngậm trong miệng dạ minh châu, rồi bị đưa đến giường ta. Bọn chúng không chỉ muốn bôi nhọ ta có sở thích đoạn tụ, mà còn muốn vu oan ta dung túng cho nam sủng ăn trộm bảo vật trong cung."

Đình Ngọc đã cứu hắn ta, còn cho hắn ta một số tiền để sống yên ổn bên ngoài cung. Sau khi Hoàng hậu bị trừng phạt, những tên thuộc hạ thân tín của bà ta cũng bị nhổ cỏ tận gốc. Đình Ngọc lại giúp hắn ta quay trở lại cung. Để báo đáp ân cứu mạng của Đình Ngọc, hắn ta luôn âm thầm theo dõi động tĩnh ở lãnh cung. Cho đến một buổi tối trước khi chúng ta xuất phát, Đình Ngọc phái Khinh Phong đưa cho hắn ta một viên thuốc được luyện chế từ Huyết Khô thảo, bảo hắn ta bỏ vào thức ăn của Tề thị.

Lúc chúng ta đến biên cương, lại nhận được thư từ kinh thành, nói rằng An Vương phi chán ghét An Vương sa đọa, chìm đắm trong tửu sắc, làm cho thân thể suy yếu. Còn Giang Vũ Nhu lại bám riết lấy hắn ta như hình với bóng. Cuối cùng, nàng ta đã tự mình dâng sớ xin hòa ly.

Đình Ngọc nhìn ta, mỉm cười, cố ý làm ra vẻ bí hiểm, đưa tay nhéo eo ta: "A Ninh, xem ra nàng không muốn tham gia buổi săn b.ắ.n mùa thu ngày mai rồi."

Ta vội vàng cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi, ta sai rồi. Phu quân, tha mạng cho ta. Ta chỉ là thấy bọn họ rêu rao tin đồn nhảm nhí về chàng, nên mới thuê một đám ăn mày đi lan truyền chuyện xấu của Thái tử. Sau đó, ta sợ bọn họ bị trả thù, nên đã cho bọn họ một số tiền, chỉ cho bọn họ đến Thục Trung làm ăn."

"Ai ngờ An Vương cũng đến Thục Trung, chuyện này..."

Đình Ngọc gọi: "A Ninh, A Ninh."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta và Kinh Vương ôm nhau dưới gốc cây cổ thụ, ngắm nhìn vầng trăng treo cao, người người đoàn viên.

[Hoàn]

Loading...