Chạm để tắt
Chạm để tắt

Điên Thì Có Sao - Chap 6

Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:13:43
Lượt xem: 337

16.

Tôi trở về bệnh viện, đã là chuyện của hơn nửa tháng sau.

Tôi qua chỗ viện trưởng báo cáo trước, sau đó bắt đầu công việc, không lập tức đi tìm Giang Vọng.

Khi tôi đưa một bệnh nhân nam cũng có tâm trí chỉ tầm vài tuổi đi dạo trong sân, lại gặp được Giang Vọng cũng đang đi dạo.

Đầu tiên anh nhìn tôi, rồi lại nhìn bệnh nhân nam bên cạnh tôi, sau đó thờ ơ quay người đi.

Tôi định gọi anh lại, nhưng bệnh nhân bên cạnh kéo tôi: “Chị ơi, em muốn bắt chuồn chuồn.”

Mặt cảm xúc của bệnh nhân này không ổn định, tôi không thể vứt cậu ấy ở đây, chỉ đành nhìn Giang Vọng một mình rời đi.

Giờ ăn cơm, Giang Vọng ngồi một mình trong góc ăn rau, tôi lấy một cái đùi gà lớn từ chỗ dì nấu ăn, đi tìm Giang Vọng.

Tôi để đùi gà vào đĩa của Giang Vọng: “A Vọng, chị mang cho em một cái đùi gà cực to nè.”

Giang Vọng, người vốn đang định cho thức ăn vào miệng, thấy tôi đưa đùi gà đến, lập tức bỏ đũa xuống, quay người đi mất.

Tôi: “…”

Anh đang ghen hả?

17.

Tôi biết rồi, bởi vì tôi chăm sóc bệnh nhân nam có tâm trí chỉ vài tuổi giống Giang Vọng, thế nên anh ghen.

Trẻ con ấy mà, ghen tị là chuyện bình thường.

Thế nên tôi quay về hỏi cháu trai: “Nếu như con nhìn thấy giáo viên con thích quan tâm một bạn nhỏ khác hơn con, con thấy ghen tị, thì con nghĩ giáo viên nên làm thế nào, thì con mới không tức giận nữa?”

Cháu tôi nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Con hy vọng giáo viên sẽ ở trước mặt bạn nhỏ kia thể hiện thích con hơn, nếu như thế, con cũng sẽ rộng lượng mà làm bạn với bạn nhỏ kia.”

Tôi nghe thấy cũng đung đúng.

Biến địch thành bạn, không phải là không ghen tị nữa sao?

Thế là, tôi đưa bệnh nhân nam đến chỗ Giang Vọng đang tắm nắng.

Tôi ngồi ở giữa, Giang Vọng ngồi bên trái, bệnh nhân nam ngồi bên phải.

Tôi kéo tay bọn họ, để hai người bắt tay nhau.

“A Vọng, đây là A Nam mới đến, hai em sau này trở thành bạn tốt có được không?”

A Nam chỉ như đứa trẻ ba tuổi, cắn cắn ngón tay mỉm cười nhìn Giang Vọng: “He he, bạn tốt, A Nam muốn làm bạn tốt với A Vọng.”

Tôi vô cùng mong chờ nhìn về phía Giang Vọng.

Nhưng Giang Vọng nghiến răng nghiến lợi, đực mặt ra nhìn tôi, như đang kìm nén điều gì đó.

Tôi cứ tưởng Giang Vọng chỉ là đang ghẹn tị, tiếp tục nói: “A Vọng, em yên tâm, chị nhất định sẽ không thiên vị, hai bọn em ai chị cũng thích, A Nam không đến để ngăn cách chúng ta, cậu ấy đến để gia nhập với chúng ta…”

Tôi còn chưa nói xong, Giang Vọng đã tức giận hất tay tôi ra.

Để lại một câu phẫn nộ: “Thẩm Tang Ninh, chị bị điên!”

Sau đó quay người về phòng.

Tôi ngẩn người tại chỗ.

Vl, tôi vừa bị một người điên chửi tôi điên?!!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dien-thi-co-sao/chap-6.html.]

18.

Lửa giận của Giang Vọng, cháy bừng suốt một tuần trời.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Sau đó anh mới không trừng mắt mỗi khi nhìn thấy tôi nữa.

Đối với vấn đề này, tôi cực kỳ đau đầu, đành đi tìm viện trưởng nói chuyện: “Suy nghĩ của trẻ con thật khó hiểu.”

Viện trưởng nghe tôi nói cụ thể xong, cười lạnh nói: “Cháu đáng đời.”

Bệnh viện có một dì Lý háo sắc, cũng không thiếu bệnh nhân nam vô sỉ.

Hôm đó tôi đang khám cho bệnh nhân, đằng sau đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên, ông ta cố ý đụng vào tôi, sau đó sờ m.ô.n.g tôi.

Tôi hét lên, người đàn ông đó liền cười ngốc với tôi: “He he, m.ô.n.g to.”

Tôi giận đỏ cả mắt.

Có rất nhiều người già vừa xấu tính vừa bệnh tật, nhưng bạn lại không thể trừng phạt họ, trừ tôi ra, còn rất nhiên hộ lý trẻ phải chịu loại thiệt thòi này.

Khi tôi đang không biết xử lý chuyện này như này, Giang Vọng đột nhiên từ bên cạnh nhảy lên, vật ngã người đàn ông xuống đất, sau đó ngồi lên, đ.ấ.m toàn thân ông ta.

Hộ lý nam xông đến, tách Giang Vọng và người kia ra, trong cơn hoảng loạn, tôi đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Giang Vọng.

Tim tôi khựng một nhịp.

Lại phát hiện, sự chăm sóc mà tôi dành cho Giang Vọng, không giống những bệnh nhân khác.

19.

Bởi vì đánh nhau, Giang Vọng bị nhốt lại.

Tôi cầm đồ chơi và đồ ăn vặt đến xem anh.

Giang Vọng thu mình trong góc, từ chối nói chuyện với tôi.

Tôi thở dài, ngồi trước mặt anh: “A Vọng, em vẫn giận chị à?”

Giang Vọng không nói, nhưng cơ thể không chống cự.

Tôi tiếp tục nói: “Em không vui thì em phải nói với chị, em không nói, chị lại tưởng em ghét chị, chị chỉ có thể tốt với người khác thôi.”

“Không được.”

Tôi vừa dứt lời, Giang Vọng đột nhiên lên tiếng.

Trong căn phòng mờ tối, đôi mắt của Giang Vọng cực kỳ sáng, nhìn thẳng vào tôi.

“Chị không được đối tốt với người khác.”

Anh nói: “Chỉ được tốt với em thôi.”

Thấy Giang Vọng cuối cùng cũng nói chuyện, tôi thở phào nhẹ nhõm, cố gắng thương lượng với anh: “Nhưng chị là hộ lý mà, cũng phải đối xử tốt với những bệnh nhân khác chứ, không thì chị bị sa thải phải làm sao.”

Giang Vọng suy nghĩ, tủi thân nói: “Vậy thì chị phải đối xử cực kỳ tốt với em, chỉ được đối xử bình thường tốt với người khác thôi, em không thích giống người khác.”

Tôi cười với anh: “Được, chị thích Giang Vọng nhất.”

Giang Vọng có vẻ vô cùng hài lòng, nở nụ cười đã lâu tôi không thấy, anh ngồi ở phía đối diện, vén áo mình lên, đặt tay của tôi lên cơ bụng anh.

“Bụng của A Vọng, cũng chỉ để chị gái sờ thôi.”

Cái cảm giác kỳ diệu đó – trời ơi, đây là tâm can bảo bối nhỏ nào thế!!!

Mạng chị cho em luôn cũng được.

Loading...