Chạm để tắt
Chạm để tắt

Điên Thì Có Sao - Chap 5

Cập nhật lúc: 2024-06-10 22:13:27
Lượt xem: 341

13.

Chúng tôi đều biết vào đêm trăng tròn dì Lý sẽ phát bệnh, nên tất cả đều phải đề phòng.

Nhưng ai ngờ được lần này dì Lý phát bệnh sớm hơn.

Trước đêm trăng tròn vài ngày, có người đến bệnh viện tâm thần thăm dì Lý.

Là một chàng trai trẻ tuổi rất đẹp, nghe người ta nói, đây là bạn trai nhỏ trước đây của dì Lý, dùng tiền của dì ấy lại còn ngoại tình với bảo mẫu nhỏ nhà dì ấy.

Gần đây bảo mẫu nhỏ chuẩn bị sinh, tên vô ơn này chắc chột dạ, nên mới đến thăm dì Lý, còn tặng cho dì Lý một món đồ vô cùng đắt tiền.

Nhưng so với đống tiền mà hắn ta lấy từ nhà dì Lý đi thì cái thứ đồ này chả đáng là bao, như hạt cát trong sa mạc.

Dì Lý bị kích động đương nhiên sẽ phát bệnh.

Dì chạy ra khỏi phòng bệnh, lợi dụng lúc hộ lý đổi ca, lén lút chạy vào phòng bếp tìm được một con d.a.o gọt hoa quả, sau đó lại chạy ra ngoài, lẻn vào phòng của đám bệnh nhân nam trẻ tuổi, làm bọn họ bị thương.

Sau khi bệnh nhân đầu tiên bị thương hét lên, có người kéo chuông cảnh báo, mới có hộ lý chạy đến.

Tôi đang chuẩn bị tan làm nhưng nghe thấy tiếng chuông lại quay đầu lại.

Đợi đến khi tôi quay lại, trong bệnh viện đã loạn như cào cào, dì Lý cầm d.a.o bắt một bệnh nhân nam trẻ tuổi làm con tin, bắt đầu khóc nháo kể về nỗi khổ của mình.

Từ lúc dì ấy bày tỏ tấm lòng với những người đó cho đến khi bị những người đó lừa hết tài sản, dì Lý vô cùng bi thương kể lại.

“Đàn ông đều là một lũ tệ!” Con d.a.o đặt trên cổ bệnh nhân nam lại mạnh hơn một chút, cổ của bệnh nhân đó bị cắt vào, m.á.u chảy ra.

Bệnh nhân nam sợ đái ra quần.

Những người khác nhìn thấy cảnh này, tất cả đều hét lên, có một hộ lý nữ nói với tôi, đã có không ít bệnh nhân nam trẻ tuổi bị thương rồi.

Tôi lo Giang Vọng cũng bị thương, nên hét tên anh trong đám người hỗn loạn.

Ai mà biết dì Lý lại nghe được tiếng tôi hét.

Khi tôi nhìn thấy Giang Vọng đang đứng ở một góc, dì Lý cũng đúng lúc nhìn thấy.

Bởi vì chiều cao và ngoại hình của Giang Vọng gần giống với cái tên vô ơn kia, nên dì Lý tưởng rằng anh là cái tên đó.

Dì Lý lập tức thả tên bệnh nhân nam kia ra, hét lên: “Thằng c.h.ế.t tiệt, đi c.h.ế.t cho tao!”

Sau đó đ.â.m d.a.o về phía Giang Vọng.

Tôi giật cả mình, hét lên: “Giang Vọng cẩn thận.”

Sau đó lao tới, dùng thân mình bảo vệ anh.

Nhìn thấy con d.a.o của dì Lý sắp đ.â.m vào lưng tôi, trong lúc nguy cấp, Giang Vọng đột nhiên đưa tay ra ôm lấy tôi, xoay người dẫn tôi trốn đòn tấn công của dì Lý.

Nhưng việc này xảy ra quá đột ngột, tôi không tránh khỏi việc bị thương ở cánh tay.

Dì Lý phát hiện mình đ.â.m sai người, thế là hoảng sợ, d.a.o trong tay cũng rơi xuống, nhân viên bảo vệ đi lên khống chế dì.

Vết thương trên tay khiến tôi cô cùng đau đớn, tôi ngã gục xuống đất, khi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy sự hoảng loạn và lo lắng không thuộc về đứa trẻ 5 tuổi trong mắt Giang Vọng.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dien-thi-co-sao/chap-5.html.]

14.

Cánh tay tôi bị thương, khi bác sĩ bệnh viện đến thay băng cho tôi, viện trưởng cũng đưa Giang Vọng đến.

“Giang Vọng nói cậu ấy lo lắng cho con.”

Tôi rất sợ đau, sắc mặt tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, nhưng tôi sợ Giang Vọng nhìn thấy vết thương của tôi thì sẽ sợ hãi, đành giả vờ mạnh mẽ nhịn đau nói với anh: “A Vọng ngoan, em ra ngoài trước nhé, đừng nhìn.”

Giang Vọng lại nhìn chằm chằm tôi, lắc đầu: “Em không sợ.”

Giang Vọng ngồi bên cạnh giường chơi với tôi, bác sĩ băng bó cho tôi, viện trưởng thì đứng nhìn.

“Dũng cảm quá nhỉ, cháu có biết ba cháu vừa gọi điện mắng cô không? Cháu chỉ tạm thời làm ở đây thôi, nếu như cháu xảy ra chuyện gì, cô phải bồi thường bao nhiêu mới đủ hả.”

 Lời viện trưởng nói sắc như dao, nhưng tôi hiểu ý tốt của cô ấy.

Tôi nắm tay Giang Vọng, cười lấy lòng viện trưởng: “Viện trưởng yên tâm, cháu không gây thêm phiền phức cho cô nữa đâu.”

Viện trường khịt mũi lạnh lùng, tiếp tục đi làm PPT của cô ấy.

Tôi quay đầu lại nhìn Giang Vọng, anh đang quan sát vết thương được băng lại, ánh mắt đầy sự lo lắng, vô cùng đáng thương.

Tôi chịu không nổi, vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh an ủi: “Chị không sao, em không cần lo lắng.”

Mắt đào của Giang Vọng ngấn lệ: “Nhưng mà chị sẽ đau.”

“Đúng là có hơi đau.” Tôi khựng lại, một ý nghĩ chợt lóe lên: “Nhưng mà, có một cách này, có thể khiến chị gái không đau nữa.”

Ánh mắt Giang Vọng sáng rực lên: “Là gì vậy ạ, chỉ cần chị có thể không đau nữa, A Vọng lập tức làm.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa, chắc chắc rằng viện trưởng và bác sĩ đã đi xa.

Sau đó móc móc tay, để Giang Vọng tiến lại gần.

Giang Vọng không hiểu gì, nhưng cũng cúi người xuống.

Tôi trực tiếp dùng tay kia kéo cổ áo của anh, để một bên tai dựa gần tôi hơn.

Sau đó nói: “Em để chị gái sờ cơ bụng, chị gái sẽ không đau nữa.”

15.

Cuối cùng thì cơ bụng của Giang Vọng cũng bị tôi đụng vào.

Nhưng tôi sợ mình lại chảy m.á.u mũi, mệt cả người, nên chỉ dám cách một lớp quần áo sơ múi một chút, rồi để anh đi.

Bố đón tôi về nhà dưỡng thương, tôi chỉ đành miễn cường chào tạm biệt Giang Vọng, trước khi đi còn sờ cơ bụng thêm lần nữa, để anh ở trong bệnh viện ngoan ngoãn chờ tôi trở về.

Tôi ở nhà dưỡng thương khoảng nửa tháng, mỗi ngày đều muốn quay lại.

Bố tôi không hiểu: “Trước đây bảo con đến bệnh viện giúp đỡ con còn chống cự, sao giờ lại ước gì mình không ở đó luôn vậy?”

Tôi bất lực nhìn trời: “Bây giờ con rất thích công việc này, vô cùng thích cái cảm giác đốt cháy cơ thể, chiếu sáng cho người khác.”

Đương nhiên, tôi chỉ đốt cháy chính mình, chiếu sáng cho cơ bụng Giang Vọng.

Ở nơi lực bất tòng tâm nhất, gặp được người không muốn phụ lòng nhất.

Loading...