Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đằng sau ánh hào quang - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:03:01
Lượt xem: 1,363

Lúc tôi lên lầu, tôi thấy mẹ tôi đang điên cuồng đánh Lương Đình. 

Bà luôn rất chú trọng đến hình ảnh của mình, nhưng bây giờ tóc tai rối bù, vẻ mặt dữ tợn như mất hết lý trí.

"Điên rồi! Tất cả đều điên rồi! Mẹ sẽ đánh c.h.ế.t con! Thà c.h.ế.t còn hơn sau này bị người ta nhổ nước bọt mà chết!"

Mẹ tôi cầm một cái móc áo, không ngừng đánh Lương Đình. 

Trên mặt bà đầy nước mắt, có chút điên cuồng mất lí trí. 

Lúc đầu, Lương Đình còn hét lên, nhưng sau đó bị đánh đến mức chỉ còn tiếng kêu cứu yếu ớt. 

Tôi lao tới, giữ chặt khuỷu tay mẹ, vặn mạnh tay bà ra sau.

Đào Hố Không Lấp team

"Mẹ! Tỉnh lại đi!" Tôi dùng chút sức lực, giữ chặt cổ tay bà. 

Bùi Ung Xuyên đi đến xem tình hình của Lương Đình, vội vàng nói: "Cô ấy ngất rồi, phải đến bệnh viện!"

"Không thể đi! Chuyện xấu hổ như vậy, nếu lan truyền ra ngoài! Ông ngoại sẽ g.i.ế.c mẹ mất!" Mẹ tôi càng nói càng kích động, vùng vẫy mạnh mẽ, "Để cô ta c.h.ế.t đi! Chết đi cho rồi!"

Tôi giơ tay đánh vào dây thần kinh cổ của bà, khiến bà bất tỉnh. 

Bùi Ung Xuyên nói nên đưa cô ấy đến bệnh viện tư của chú anh ta, đảm bảo sẽ không để lộ ra ngoài. 

Chúng tôi tức tốc đưa cô ấy đến bệnh viện, Lương Đình bị gãy tay và hai xương sườn, trên người đầy vết thương. 

Khi mẹ tôi tỉnh lại, bà khóc không ngừng trên giường bệnh, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần bà mới ngủ được.

Bác sĩ kiểm tra tình trạng của mẹ tôi, khuyên chúng tôi nên tìm một bác sĩ tâm lý cho bà, tâm trạng của bà không ổn định. 

"Tôi cũng không biết sao lại thế này, mẹ đột nhiên xông vào phòng, kéo tôi ra và đánh." Lương Đình sợ hãi nói, "Bà ấy biết chuyện của tôi và Thẩm Thành, nhưng làm sao bà ấy biết được..."

Lương Đình từng nói với tôi, cô ấy rất cẩn thận, mỗi lần đều gặp Thẩm Thành ở cổng sau trường học. 

Hai người gặp nhau ba lần, chỉ ôm nhau nói chuyện, chưa bao giờ đi đâu khác, cũng chưa làm chuyện gì quá đáng. 

Nhưng, làm sao mẹ tôi biết được? 

Ngoại trừ tôi và bố tôi, không ai biết Lương Đình và Thẩm Thành quen nhau. 

Câu trả lời rõ ràng là từ bố tôi. 

Bố tôi vốn đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, Lương Đình quá sợ hãi, đã gọi điện thoại khiến ông phải quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dang-sau-anh-hao-quang/chuong-8.html.]

Khi tôi đến nơi, thấy bố tôi đang ôm Lương Đình không ngừng an ủi cô ấy. 

"Đình Đình ngoan, bố đến rồi, bố sẽ bảo vệ con." 

Trên mặt bố tôi đầy vẻ đau lòng. 

Lương Đình khóc lóc nói: "Mẹ đáng sợ quá! Bố, hãy đưa con đi, con không muốn ở lại nhà này nữa."

Bố tôi, cũng chính là Lương Sơn, vuốt ve tóc Lương Đình, dịu dàng nói: "Là lỗi của bố, bố cũng không biết con lại có chuyện như vậy với Thẩm Thành. Đình Đình, con nghỉ ngơi đi, bố sẽ khuyên mẹ con."

"Bố, bố mẹ ly hôn đi! Dù sao nhiều năm qua, mẹ chưa từng yêu bố." Lương Đình khóc cầu xin, "Bố mẹ ly hôn, con sẽ theo bố."

"Lương Đình." Tôi bước tới, để cô ấy nằm xuống, chạm nhẹ vào trán cô ấy nói, "Chị ngủ đi, em hứa với chị, khi chị tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ ổn."

Lương Đình rất nghe lời tôi, nhìn tôi với ánh mắt đầy sự phụ thuộc.

Ra khỏi phòng bệnh, Lương Sơn từ từ tháo kính lau chùi, ông nhìn tôi cười nói: "Lương An, nếu bố ly hôn với mẹ con, con sẽ theo bố chứ?"

Công bằng mà nói, mẹ tôi không phải là một người mẹ tốt. Bà mạnh mẽ, chuyên quyền, sĩ diện. Đối với Lương Đình, bà chiều chuộng về vật chất, nhưng áp đặt về tinh thần, bà chỉ công nhận những người có giá trị. Vì vậy, sau khi tôi chứng minh được giá trị của mình, bà đã công nhận tôi. 

Hơn hai năm qua, bà không phải là quá tốt với tôi, nhưng về vật chất không bao giờ để tôi thiếu thốn. 

Thực ra, bà cũng không yêu Lương Đình nhiều, bà chỉ yêu cảm giác kiểm soát Lương Đình. 

Trước đây, khi trò chuyện với Bùi Ung Xuyên, tôi biết mẹ tôi lớn lên trong một gia đình rất ngột ngạt. Từ nhỏ đến lớn, ăn mặc gì bà ngoại tôi cũng can thiệp. 

Còn ông ngoại tôi lại là người có ham muốn kiểm soát đặc biệt mạnh, mẹ tôi nuôi một con mèo nhỏ, chỉ vì bà thi không đạt yêu cầu của ông ngoại, ông ngoại đã dìm c.h.ế.t con mèo đó trước mặt bà.

"Nói về hôn nhân của bố mẹ..." Tôi nhìn bố tôi, hứng thú hỏi, "Ông ngoại là một nhân vật y học nổi tiếng cả nước, chắc chắn ông rất kiểm soát hôn nhân của mẹ con. Người như bố, làm sao có thể lọt vào mắt ông, cưới được mẹ con?"

Lương Sơn nhìn chằm chằm vào tôi, từng chữ từng câu hỏi: "Bố là người như thế nào?"

"Người bình thường, tự ti." Tôi bình tĩnh nhìn ông.

Lương Sơn cười: "Nói hay lắm, Lương An, năm xưa mẹ con cũng đánh giá bố như vậy. Con giống bà ấy thật. Vài ngày nữa là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ. Bố chuẩn bị cho chúng ta một món quà lớn, mẹ con chắc chắn sẽ thích."

Khi tôi thấy Lương Đình nằm trong vũng máu, mẹ tôi ngồi trên đất khóc la hét, tôi cuối cùng cũng hiểu món quà kỷ niệm mà Lương Sơn nói là gì.

"Tôi đã ép c.h.ế.t con bé, tôi đã ép c.h.ế.t Đình Đình." Váy của mẹ tôi đầy máu, bà vừa khóc vừa cười nói với tôi, "Lương An, Lương An, báo cảnh sát đi, bắt mẹ đi. Mẹ không muốn sống nữa! A a a, tôi không muốn sống nữa!"

Bà bộc phát ra một sức mạnh to lớn, lao về phía cửa sổ.

 

Loading...