Chạm để tắt
Chạm để tắt

Đằng sau ánh hào quang - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:56:59
Lượt xem: 1,605

Bức ảnh đó đã khiến Lương Đình hoàn toàn sụp đổ tinh thần, cô ấy rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân sâu sắc. 

Bởi vì trong bức ảnh, hai người ôm nhau hôn chính là mẹ tôi và người đàn ông mà Lương Đình thích - Thẩm Thành. 

Khi tôi nhận thấy Lương Đình thường xuyên trốn học buổi tối, tôi đã nhờ Bùi Ung Xuyên điều tra về Thẩm Thành. 

Thẩm Thành là một người có tiếng xấu khét tiếng, luôn tìm kiếm các cô gái trẻ từ 18 đến 20 tuổi để yêu đương. 

Anh ta đẹp trai, giàu có, dễ dàng mê hoặc các cô gái trẻ tuổi này. Khi Bùi Ung Xuyên tìm thấy bức ảnh đó, tôi cũng bị sốc nặng. 

Nếu Lương Đình thực sự có chuyện gì với Thẩm Thành, cả đời cô ấy sẽ bị hủy hoại. 

Yêu đương với bạn trai cũ của mẹ mình, chuyện này mà lan ra ngoài, mọi người đều sẽ bị hủy hoại.

"Lương An, tôi sợ lắm." Lương Đình co rúm trong chăn của tôi vào buổi tối, khóc đến mức mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn, "Nếu mẹ biết chuyện này, phải làm sao đây." 

Ba năm qua, Lương Đình vừa ghét tôi, vừa không thể không dựa vào tôi. 

Có lẽ đây là cảm ứng giữa các chị em sinh đôi, cô ấy đau khổ như vậy, lòng tôi cũng không tránh khỏi cảm thấy đau xót.

"Vậy thì tạm thời đừng để bà biết." Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy. 

Lương Đình dựa vào vai tôi, một lúc lâu sau mới nói: "Lương An, khi em mới trở về, chị thực sự rất sợ. Từ nhỏ mẹ đã rất nghiêm khắc với chị, bà lại thường không ở nhà. Một khi chị không đạt được kỳ vọng của bà, bà sẽ phá hủy búp bê, váy mà chị yêu thích, khiến chị rất sợ bà. Bề ngoài trông chị kiêu ngạo, mạnh mẽ, nhưng bên trong lại rất yếu đuối.”

"Hôm đó sinh nhật, em xông vào, trông giống hệt chị. Trong nhà có nhiều người, nhiều ánh mắt nhìn em. Nhưng em ăn mặc giản dị, bình tĩnh và tự nhiên nhìn mọi người, nói em là Lương An, là con gái thứ hai của nhà họ Lương. Khi đó chị không biết vì sao, nhưng bỗng nhiên chị sợ, sợ em giỏi hơn chị, sợ em cướp đi sự chú ý của mẹ, tình yêu của bố.”

"Vì vậy chị đã tìm mọi cách để bắt nạt em, muốn ép em rời khỏi nhà này. Khi chuyện thi hộ bị mẹ phát hiện, chị ghét em đến mức không thể chịu nổi. Những búp bê Barbie và váy Lolita mà chị đã sưu tầm bao lâu nay, tất cả đều bị phá hủy. Trong khoảnh khắc đó, chị chỉ muốn em biến mất."

"Nhưng... chị nhận ra rằng chị không phải là đối thủ của em." Lương Đình nói với giọng buồn bã, "Chị cố tình làm em bỏng, em lại dùng chuyện thi hộ để khiến chị càng thêm xấu hổ. Chị chửi em, em nhìn chị như nhìn kẻ ngốc. Chị đánh em, em chỉ cần một tay đã làm chị kêu la.”

"Chị phát hiện ra em thật sự rất giỏi, học giỏi, biết viết thư pháp, biết thổi sáo. Khi chị bị những người bạn xấu cũ bắt nạt trong ngõ, em một mình đánh gục bốn người, còn ung dung gọi cảnh sát bắt họ. Lúc đó chị nghĩ, thật giỏi quá, người giỏi như vậy, lại là em gái của chị."

"Chuyện của Thẩm Thành, đối với chị như trời sập, nhưng em lại bình tĩnh như vậy." Lương Đình ôm tôi, "Lương An, cảm ơn em đã không bỏ rơi chị."

Lương Đình chỉ là một đứa trẻ hay khoe khoang mà thôi, ngoài việc lúc mới đến nhà này cô ấy làm tôi bỏng, hoàn toàn không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho tôi.

Trên bàn của tôi thường thấy giấy thư pháp mới. 

Trên giường thỉnh thoảng có thêm vài món đồ chơi nhỏ, móc khóa trang trí. 

Mỗi lần Lương Đình đi mua sắm, trong phòng tôi lại có thêm váy, túi xách, trang sức. 

Cô ấy cứng đầu lắm, không bao giờ thừa nhận là mình mua. 

Hai năm nay, cô ấy cũng đã dùng cách của mình để chấp nhận tôi là em gái.

Lương Đình khóc mệt rồi ngủ thiếp đi. 

Tôi đắp chăn cho cô ấy, nghe thấy tiếng chim cu gáy bên ngoài. 

Bước ra ban công nhìn, thấy Bùi Ung Xuyên ôm quả bóng rổ, lười biếng dựa vào một gốc cây. 

Anh ta thấy tôi xuất hiện, nở nụ cười, vẫy tay. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dang-sau-anh-hao-quang/chuong-7.html.]

Đêm mười một giờ, còn có sức lực để chơi bóng, đúng là tuổi trẻ. 

Tôi lười xuống lầu, nhảy thẳng từ lan can tầng hai xuống. 

Bùi Ung Xuyên bước nhanh tới, kéo tay tôi, nhíu mày nói: "Lại nhảy! Có thể đừng mỗi lần đều làm anh sợ được không."

"Em mượn lực mà." Tôi chỉ vào điểm nhô ra trên tường, "Rất đơn giản, lần sau dạy anh." 

"Anh không có năng khiếu của nữ hiệp." Bùi Ung Xuyên lại cười. 

Tôi phát hiện anh ta thật sự rất thích cười, cười lên rất đẹp mắt. 

Bùi Ung Xuyên đưa cho tôi một phong bì kín: "Này, thứ em nhờ anh điều tra." 

Tôi đã đỗ vào lớp trọng điểm, ngồi cùng bàn với Bùi Ung Xuyên, suốt hai năm.

Lúc thi phân lớp, anh ta cố ý giúp tôi. 

Bùi Dũng Xuyên nói, người như em, bị bỏng cũng không khóc, sao có thể vì anh phát hiện chuyện thi hộ mà khóc. Chỉ là muốn mượn sức anh, để cô Cao e ngại, không cho Lương Đình thay thế điểm của em. 

Từ đó, chúng tôi trở thành bạn bè.

Anh ta đưa tay xoa đầu tôi, vân vê tóc tôi. 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta. 

Bùi Ung Xuyên vô tình lắc lắc cánh hoa trong tay. 

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta. 

Bên sân bóng rổ của khu chỉ có hoa hải đường, tối nay tôi chưa qua đó, trên tóc sao có thể có cánh hoa. 

Bùi Ung Xuyên có chút không thoải mái tránh ánh mắt của tôi, thúc giục: "Xem tài liệu đi!" 

Tôi mở phong bì, lấy ra xem. 

Đó là một bản xét nghiệm ADN. 

Khi tôi đưa tóc cho Bùi Ung Xuyên, anh ta không hỏi gì thêm, chỉ tìm người giúp tôi làm xét nghiệm. 

Kết quả xét nghiệm cho thấy - tôi và Lương Đình không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào với bố tôi. 

Lương Sơn, hoàn toàn không phải bố của chúng tôi. 

Vì vậy, Lương Sơn mới dung túng Lương Đình một cách vô điều kiện, thậm chí xúi giục cô ấy yêu Thẩm Thành. 

Vì vậy, Lương Đình mới hỏi tại sao bố lại làm như vậy với cô ấy. 

Tất cả đều có câu trả lời.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thét của Lương Đình từ trên lầu.

Đào Hố Không Lấp team

 

Loading...