Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đàn Đàn - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-06-09 16:57:26
Lượt xem: 3,204

3

Với thân phận là Thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, cộng thêm danh tiếng là một Phật tử, sự xuất hiện của Bùi Nhiên ngay lập tức trở thành tâm điểm của cả bữa tiệc.

Điều khiến tôi bất ngờ là anh ta lại có thể ứng xử khéo léo, tự nhiên và thoải mái giữa đám đông.

Tôi cảm thấy vô cùng uất ức, thật bực bội, rõ ràng là hàng ngày chúng tôi đều nhìn thấy những thứ giống nhau, vậy mà tại sao Bùi Nhiên lại giỏi hơn tôi nhiều đến vậy?

Tuy nhiên, sự tự kiểm điểm bản thân của tôi chẳng kéo dài được mười giây, bởi vì tôi đã bị thu hút bởi một bóng hình yểu điệu thướt tha.

Xinh đẹp, quá xinh đẹp!

Không còn gì để diễn tả, tôi chỉ có thể thốt lên những tiếng kêu thô thiển, nước miếng giàn giụa.

[Mỹ nữ đang đi về phía này! Hu hu, lại gần đây, lại gần đây nào!]

Bùi Nhiên đột nhiên siết chặt chuỗi hạt, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm, bởi vì trong mắt tôi lúc này chỉ có mỹ nữ mà thôi.

Người đẹp vươn tay về phía Bùi Nhiên: "Chào anh, tôi là Thẩm Thu, có một dự án muốn trao đổi với Bùi thị, không biết Bùi tổng có thời gian rảnh không?"

[Đại tiểu thư nhà họ Thẩm!]

[Gia tộc giàu có chỉ sau nhà họ Bùi!]

Tôi hài lòng gật đầu: [Trai tài gái sắc, thật xứng đôi!]

[Chắc là cũng sắp đến lúc được đi xem phim rồi!]

Bùi Nhiên cụp mắt xuống, tay vẫn tiếp tục xoay xoay chuỗi hạt, không thèm để ý đến cô nàng.

Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.

Nụ cười của Thẩm Thu cứng đờ, những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

[Cậu nhóc này sao có thể phớt lờ mỹ nữ như vậy chứ!]

Tôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Sau một lúc lâu, Bùi Nhiên mới khẽ gật đầu coi như đáp lại, sau đó xoay người bỏ đi.

Thẩm Thu vẫn kiên trì bám theo, thấy Bùi Nhiên vẫn luôn mân mê tôi, liền cố gắng bắt chuyện: "Bùi tổng cũng thích lễ Phật sao?"

Bùi Nhiên vẫn nhìn thẳng, coi cô ta như người vô hình.

Thẩm Thu sốt ruột, theo bản năng muốn nắm lấy cổ tay Bùi Nhiên, nhưng lại không dám, cuối cùng đành phải túm lấy tôi.

Tôi có chút ngại ngùng.

Nhưng ngay sau đó, Bùi Nhiên lạnh lùng quát: "Buông tay."

Thẩm Thu xấu hổ rụt tay lại, nhưng do sơ ý nên bị trượt chân, cả người loạng choạng ngã về phía sau, vô tình giật đứt sợi dây của chuỗi hạt.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Những hạt châu tròn trịa lăn xuống đất.

Ơ? Tôi tự do rồi!

Nhưng Bùi Nhiên đã nhanh tay lẹ mắt, chụp lấy hạt châu có vết nứt - là tôi.

Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Thẩm tiểu thư, tôi không ngại nói thẳng, tôi đối với cô, đối với nhà họ Thẩm, không có một chút hứng thú."

Sắc mặt Thẩm Thu vô cùng khó coi.

Tôi ngây người ra.

Mặc dù tôi biết Bùi Nhiên rất quý chuỗi hạt này, nhưng không ngờ anh ta lại vì một món đồ mà trở mặt với nhà họ Thẩm.

Đột nhiên, một cơn buồn ngủ ập đến, tôi không thể cưỡng lại được.

Mệt quá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/dan-dan/chuong-2.html.]

Tôi mất đi ý thức.

4

Khi mở mắt ra, tôi đã thấy trần nhà quen thuộc của nhà họ Bùi.

Tôi vươn vai, cảm thấy giấc ngủ này thật thoải mái.

Chờ đã, vươn vai?!

Tôi lao vào phòng tắm, nhìn vào gương, người phản chiếu trong đó chính là tôi.

Tôi xúc động đến mức nước mắt giàn giụa.

Ông trời ơi, cuối cùng tôi cũng được làm người rồi!

Cuối cùng tôi cũng có thể chạy nhảy, ăn uống thoải mái rồi!

Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng tìm thấy chiếc điện thoại dự phòng của Bùi Nhiên.

Bùi Nhiên không có nhà, tôi thay bộ quần áo thời niên thiếu của Bùi Nhiên, tránh mặt người hầu và quản gia, chạy thẳng đến quán bar có nhiều trai đẹp mà tôi hằng mơ ước.

Các chàng trai, các cô gái xinh đẹp, tôi đến đây!

Bạn sẽ không thể tưởng tượng được niềm vui sướng của một người có tiền đâu.

Với chiếc điện thoại dự phòng có số dư tám con số của Bùi Nhiên, tôi tha hồ vung tiền trong phòng VIP.

Tay trái ôm một anh chàng sinh viên ngây thơ, tay phải ôm một anh chàng da ngăm đen cơ bắp cuồn cuộn, đối diện là một cô nàng xinh đẹp nóng bỏng.

Bốn người cùng nhau chơi một trò chơi vui nhộn - cờ tỷ phú.

*Cốc cốc cốc.*

Có tiếng gõ cửa phòng, tôi sáng mắt lên, chắc chắn là đồ ăn tôi đặt đã đến rồi!

Tôi ra hiệu cho anh chàng da ngăm đen ra mở cửa, cô nàng xinh đẹp hôn gió tạm biệt tôi.

Cánh cửa mở ra, anh chàng da ngăm đen bị một đám người xô ngã, tôi nhìn qua khe hở giữa đám người, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Bùi Nhiên vẫn với vẻ mặt lạnh lùng đó.

Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi nguy hiểm, theo bản năng lùi về phía sau.

Anh ta sải bước tiến lại gần túm lấy tôi, giọng nói nhẹ nhàng: "Tìm thấy em rồi."

Tôi cố gắng vùng vẫy, giả vờ ngây thơ: "Anh là ai vậy? Có phải anh nhận nhầm người rồi không? Tôi không quen anh."

"Em thật sự không quen tôi sao?"

Anh ta đưa tay lau đi dấu son môi mà cô nàng xinh đẹp để lại trên má tôi, giọng nói đều đều, không nghe ra chút cảm xúc nào.

Tôi nghĩ đến việc diễn cho tròn vai, liền ưỡn n.g.ự.c lên: "Đúng vậy, tuy anh rất đẹp trai, nhưng tôi không phải loại người dễ dãi đâu!"

Bùi Nhiên búng tay, lấy điện thoại ra, phát một đoạn video: "Nếu cô đây không quen tôi, vậy xin hãy giải thích vì sao cô lại xuất hiện ở nhà tôi, còn lấy điện thoại dự phòng của tôi đi tiêu xài hoang phí nữa?"

Đó là đoạn video ghi lại cảnh tôi tỉnh dậy trong phòng Bùi Nhiên và lục lọi đồ đạc trong đó.

Tôi ch/3t lặng tại chỗ.

Hỏng rồi, mải vui vì được làm người nên quên mất trong phòng Bùi Nhiên có camera.

Anh ta cười nhạt: "Thưa cô, bây giờ tôi có lý do chính đáng để nghi ngờ cô đột nhập trái phép vào nhà tôi và trộm cắp tài sản."

"Bây giờ cô muốn đến đồn cảnh sát giải thích với cảnh sát, hay là về nhà nói chuyện với tôi đây?"

Có vẻ như không thể chạy trốn được nữa rồi.

Tôi nhắm mắt lại, cam chịu thở dài, mặc cho anh ta lôi đi: "Được thôi, cái nào cũng được, anh cứ sắp xếp."

Loading...