Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cung nữ Lâm Bất Cai - 18

Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:18:44
Lượt xem: 806

Sau đêm đó ta còn chưa kịp gặp nàng một lần, không biết sau khi nàng biết ta là hoàng thượng, có trách ta lừa nàng hay không.

 

Ta nghĩ tới chuyện vì ta là hoàng thượng mà nàng sợ ta, rời xa ta, cũng nghĩ tới chuyện nàng sẽ giống như những cung nữ khác, cố gắng bò lên giường ta nịnh nọt ta.

 

“Là nô tỳ sơ suất, xin Hồ đại nhân trách phạt.” Đây là câu nói đầu tiên ta nghe được Lâm Bất Cai nói sau khi hồi cung với trái tim thấp thỏm.

 

Rõ ràng nói xin lỗi, trong giọng nói lại mang theo nụ cười của thiếu nữ.

 

Ta có chút thất thần, không biết là bởi vì nàng ngày đó không nhận ra ta, hay là bởi vì dáng vẻ có chút xinh đẹp của nàng.

 

Hai tháng không gặp, Lâm Bất Cai trước mắt dường như càng xinh đẹp hơn, nhất cử nhất động càng thêm phần quyến rũ. Suýt nữa khiến ta không thể dời mắt.

 

Lúc này Lăng Vân Nhi nhào tới, cười nói: “Ca ca, ca đi lâu như vậy, muội và tỷ tỷ đều rất nhớ ca!”

 

Ta nghe được tin mình rung động, chỉ cảm thấy Lăng Vân Nhi quả thật là trời cao phái tới.

 

“Vậy sao? Ngươi cũng nhớ ta sao?” Ta ôm Lăng Vân Nhi, nhìn về phía Lâm Bất Cai.

 

Lâm Bất Cai hơi cúi đầu, ta có thể nhìn thấy rõ ràng hai lúm đồng tiền quả lê do khóe miệng nàng hơi nhếch lên. Từ mặt đến chóp tai nàng đỏ ửng, ta nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng nói: “Đúng vậy.”

 

Ta nhất định là bị ma ám, tự nhiên trong nháy mắt sự mệt mỏi trong thân thể hoàn toàn biến mất.

 

Ta hình như là đột nhiên hiểu được tâm tình năm đó của mẫu khi khi người thêu hà bao dưới ánh nến.

 

Lúc ôm Lăng Vân Nhi hồi cung, Lăng Vân Nhi ghé vào trong lòng ta, dùng giọng nói nhỏ chỉ có ta có thể nghe thấy hỏi ta: “Ca ca, vì sao tỷ tỷ gọi ca là Hồ đại nhân?”

Ta đi nhanh vài bước, kéo dài khoảng cách với Lâm Bất Cai một chút, mới nhỏ giọng nói với Lăng Vân Nhi: “Vân Nhi ngoan, nếu như muốn tỷ tỷ làm tẩu tẩu, không nên nói cho tỷ tỷ biết ca ca là hoàng thượng.”

 

Không biết Lăng Vân Nhi nghe có hiểu hay không, chỉ là ở trong lòng ta ngọ ngoạy, nhỏ giọng nói: “Muốn tỷ tỷ làm tẩu tẩu.”

 

Ta gật đầu, rất hài lòng với phản ứng của con bé.

 

Một ngày nào đó Lâm Bất Cai sẽ biết ta là hoàng thượng, chỉ là trước đó ta phải nghĩ ra một biện pháp an toàn.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Sau khi đi Giang Nam một chuyến, tấu chương trình lên rốt cục không còn là chuyện lông gà vỏ tỏi nữa.

 

Nhược điểm của việc này là ta khó có thể đi cùng Lăng Vân Nhi và Lâm Bất Cai nhiều hơn.

 

Lâm Bất Cai...

 

Cái tên này bất nhã cũng không cát tường, làm sao có thể trở thành tên hoàng hậu của ta. Cần phải đổi tên mới được.

 

Lúc ta viết hai chữ Lâm Mộ lên giấy Tuyên Thành, Toàn Đức đi vào.

 

“Hoàng thượng, Ngự hoa viên bố trí cũng giống năm trước phải không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cung-nu-lam-bat-cai/18.html.]

Sở thích của Lăng Vân Nhi chưa từng thay đổi, ta gật gật đầu, lại phân phó: “Năm nay hãy quan tâm nhiều hơn vào việc ăn uống.”

 

Ta nhìn hai chữ Lâm Mộ đầy trang giấy Tuyên Thành, âm thầm bật cười.

 

Về mặt ăn uống, thái độ của hai người bọn họ cũng giống nhau như đúc.

 

Lâm Mộ, Lâm Mộ, ta mộ, Vân Nhi cũng mộ. Không có cái tên nào tốt hơn, không có gì may mắn hơn thế.

 

6.

 

Sinh nhật của Lăng Vân Nhi cho tới bây giờ đều là tổ chức trong Ngự hoa viên, năm nay cũng giống như những năm trước, chuyện duy nhất không giống chính là tiểu cung nữ phía sau Lăng Vân Nhi, đôi mắt đang đảo quanh.

 

Ta gần như bật cười khi nhìn Lâm Bất Cai... Lâm Mộ đang lén lút lấy điểm tâm do Lăng Vân Nhi đưa cho vào miệng.

 

Năm nay so với những năm trước, cũng có khác.

 

Lăng Vân Nhi vẫn ôm đồ chơi người khác tặng trong lòng như trước, muốn về Ngọc Tuyền cung, Lâm Mộ cũng chạy theo phía sau.

 

Hôm nay nàng không nhìn ta lấy một cái.

 

Ta đột nhiên cảm thấy để cho nàng tự mình nhìn thấu thân phận của ta, giống như là một chuyện cực kỳ khó khăn.

 

Quà sinh nhật năm ngoái của Lăng Vân Nhi sáng sớm ta đã sai người đưa đi, năm nay ta chờ ban đêm tắm rửa xong thay đổi thường phục mới bỏ đồ vào trong tay áo.

 

Ta đứng ở Ngọc Tuyền cung một hồi lâu, Lâm Mộ mới từ tẩm điện của Lăng Vân Nhi đi ra.

 

“Quên đưa cho Vân Nhi.” Ta bình tĩnh lấy từ trong tay áo ra cái hộp nhỏ, giống như ta thật sự đã quên tặng quà cho Lăng Vân Nhi nên mới tới.

 

Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, tay Lâm Mộ đã khoác lên vạt áo ta. Nếu không phải ta hoàn hồn lại nhanh, Hồ Vũ đã sớm tiến lên.

 

Chỗ bị vạt áo che lại trong nháy mắt không còn hơi lạnh, có lẽ lúc ta thay thường phục không cẩn thận nên hơi lạnh mới tản ra trên đường tới.

 

Lâm Mộ như bừng tỉnh, đôi tay nắm vạt áo ta run rẩy.

 

Ta thấy tai nàng đỏ rực.

 

“Ta ta ta... Không... Nô tỳ... Nô tỳ, là sợ đại nhân bị cảm lạnh.”

 

Ta đương nhiên là biết, chẳng lẽ một cung nữ nhỏ nhoi như nàng còn muốn cợt nhã ta hay sao.

 

Nhưng ta có ý định trêu chọc nàng một chút. Nào ngờ chưa kịo trêu chọc, giống như là ta cợt nhã nàng, nàng xoay người bỏ chạy.

 

Ta nhìn đầu ngón tay nàng chạm phải khi lấy hộp nhỏ trong tay ta, dường như còn lưu lại hơi ấm trên tay nàng, khóe miệng liền không thể khống chế giương lên.

 

Nghe Toàn Đức nói Ngọc Tuyền cung bắt đầu truyền tin đồn ta coi trọng một cung nữ.

 

Loading...