Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cơ hội cuối cùng - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:41:05
Lượt xem: 1,741

Gia đình cũng là một phần không thể thiếu với anh ta, tôi không thể ích kỉ như vậy được. Tôi không cần cạnh tranh với Chu Lạc. Chỉ là tôi cảm thấy tồi tệ thôi.

7

Tuy nhiên, có một thứ như véo một quả hồng mềm, có lần thứ nhất thì nhất định sẽ có lần thứ hai. Đến lần thứ ba, sẽ không có gì kiêng nể nữa.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Vào ngày mà sự việc thực sự ồn ào, tôi đang có một cuộc họp.

Trước đó, để ngăn Chu Lạc hành động vượt quá giới hạn một lần nữa, Chu Kỳ đã tìm một bảo mẫu.

Trong lúc đang họp, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bảo mẫu, lông mày tôi giật giật, trong lòng có linh cảm chẳng lành.

"Cô Cẩn, cô trở về đi, vườn hoa..."

Khi tôi hoàn thành công việc và vội vã về nhà, chỉ có một đống hỗn độn trong sân.

Trước đây, những hoa hồng trắng đung đưa trong gió sẽ phản chiếu ánh sáng tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời, nhưng bây giờ chúng bị cắt một cách lộn xộn. Cô ta đã cắt hoa của tôi và phá hủy các cành cây.

"Tại sao cô làm vậy?" - Tôi bước đến gần Chu Lạc và cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

Chu Lạc đã cắt một bông hoa đẹp trên lễ đường và ném nó đi.

"Quá xấu, tôi không thích."

"Đám cưới của anh trai nên sử dụng những hoa hồng sặc sỡ nhất trên thế giới."

Nụ cười của cô ta vẫn đẹp đến chói mắt, nhưng tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh. Trong cảm giác đầy căm giận, tôi giơ tay và tát cô ta.

Làn da của Chu Lạc trắng nõn, dù tôi không dùng nhiều sức, nửa khuôn mặt cô ta đỏ lên.

Không quá nửa giờ sau, tất cả những người chọn giả vờ câm điếc khi tôi bị bắt nạt đều có mặt. Họ đua nhau chỉ trích tôi và bênh vực cho bảo bối Chu Lạc của họ.

"Tôi đã nói rồi mà, hoa hồng trắng không tốt, chỉ là mấy đóa hoa, muốn cắt thì cắt, sao lại có thể đ.á.n.h người như vậy?"

"Váy cưới lại là màu đen, cô đi ra ngoài hỏi một chút, nhà ai đứng đắn cô dâu kết hôn lại mặc váy cưới màu đen?"

"Xin lỗi, cô phải xin lỗi đi. Đ.á.n.h người trước khi vào cửa là không lịch sự chút nào. Lạc Lạc nhà chúng tôi không thể để cô vô cớ đ.á.n.h."

"Nói Tiểu Kỳ từ bỏ hôn ước đi, một cô con dâu bạo lực như vậy, sau này tôi sẽ không bao giờ dám đến thăm cô ta nữa.”

8

Khi Chu Kỳ vội vàng về nhà, một nhóm người đã vây quanh tôi, cố gắng "giáo dục" tôi thay bố mẹ.

Mẹ kế của Chu Kỳ và Chu Lạc ngồi trên sô pha, hai mẹ con ôm nhau, lau nước mắt, nhìn qua giống như bị oan lắm vậy.

Nhìn vào khuôn mặt của những người này, tôi đã bị mê hoặc trong giây lát. Cứ như thể Chu Lạc không phải bị tôi đ.á.n.h, mà là bị tôi g.i.ế.t.

Chu Kỳ đi đến bên cạnh ôm tôi, xoay người lạnh nhạt lên tiếng với mấy cô mấy dì của mình:

"Các người không có nhà sao? Về cả đi, đây là việc riêng của gia đình chúng tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-hoi-cuoi-cung/phan-3.html.]

Ngọn lửa cuộc chiến ngay lập tức thổi bùng về phía anh ta. Người vừa chỉ vào tôi bây giờ lại bắt đầu chỉ vào Lạc Kỳ.

Cha của Chu Kỳ ngồi ở ghế chính với vẻ mặt tức giận. Xung quanh rất nhiều tiếng ồn ào, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nức nở của Chu Lạc.

Tôi đột nhiên cảm thấy đau đầu như búa bổ và não tôi sắp nổ tung.

"Ồn ào quá!"

Ngay khi tôi nói xong, những tiếng nói ồn ào biến mất.

Cha của Chu Kỳ ngồi ở ghế chính và đập bàn: “Tất cả đều sai, tất cả đều sai! Hoặc là, hôn lễ bị hủy bỏ, hoặc là dì của anh lại sắp xếp cho anh, anh lựa chọn đi."

Tối hôm đó, tôi và Chu Kỳ nằm quay lưng lại với nhau, không ai nói lời nào.

Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi tôi gần như ngủ thiếp đi, Chu Kỳ từ phía sau lên tiếng: "Cẩn Đường, thực xin lỗi, là vì anh... Hoa sẽ lại nở. Chúng ta hãy trở lại nhà bà ngoại chuẩn bị một đám cưới khác. Anh sẽ chuẩn bị cho em một lễ cưới khác với chiếc váy cưới màu đen và những đóa hoa hồng trắng mà em yêu thích."

Anh ta dỗ dành tôi nhẹ nhàng, như mọi khi. Chỉ là tôi đã nghe những từ này nhiều lần quá nên tôi đã không thể tin nữa rồi. Tôi ầm thầm khóc.

Tôi thực sự muốn có một ngôi nhà. Tôi như một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo, bỗng một hôm có người cho mình một cây kẹo tôi liền muốn ôm chặt lấy người đó.

Thế nhưng, Chu Kỳ à. Tôi cũng biết thất vọng. Thất vọng tích góp quá nhiều, tự nhiên tôi sẽ buông tay.

9

Vào ngày cưới, mọi thứ đều theo kế hoạch.

Trước khi trao nhẫn, mẹ kế của Chu Kỳ đột nhiên gọi điện. Chu Lạc ngồi trên mái nhà, ầm ĩ muốn nhảy lầu, bà ấy nói rằng nếu Chu Kỳ không đến, thật sự sẽ xảy ra chuyện.

"Cẩn Đường, anh sẽ sớm trở về, ngày mai anh sẽ tiễn Lạc Lạc đi, sẽ không để em chịu tủi thân nữa."

Chu Kỳ đầy lo lắng và bất lực, tôi biết, chỉ cần tôi gật đầu, anh ta sẽ lao đi ngay. Nếu tôi không đồng ý, anh ta sẽ do dự nhưng rồi cũng sẽ lao đi thôi. Nhận thức này khiến tôi cảm thấy bất lực. Tôi mím môi cười nhẹ: "Anh đi đi."

Bây giờ đám cưới của tôi đã quá khủng khiếp, tôi không sợ nó trở nên tồi tệ hơn. Đơn giản như Chu Lạc mong muốn, cô ta luôn như vậy, vô lương tâm và liều lĩnh. Chỉ cần cô ta nhíu mày, Chu Kỳ sẽ lập tức trao trái tim cho cô ta.

Tôi đang mong đợi cái quái gì thế này. Than thở và thất vọng không đủ để g.i.ế.t c.h.ết. tôi, nhưng chúng sẽ tiêu hao sự chân thành và nhiệt huyết của mình, khiến tôi buồn hơn mỗi ngày.

“Cẩn Đường, chúng ta làm sao bây giờ?” Tang Ninh từ dưới sân khấu chạy lên, vẻ mặt không vui.

Vào ngày cưới của tôi, chú rể của tôi để lại tôi một mình với tất cả các khách mời. Chúng tôi đã cho nhau cơ hội cuối cùng nhưng lại kết thúc trong tiếc nuối. Sẽ là nói dối nếu nói tôi không buồn, nhưng tôi vẫn mỉm cười.

"Xin lỗi mọi người, hôn lễ đã bị hủy bỏ. Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm mất thời gian quý báu của mọi người. Hôm nay là tiêc chiêu đãi của Chu Kỳ, mời mọi người dùng bữa, cùng nhau vui vẻ."

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

10

Khi tôi về đến nhà, Chu Kỳ đã ở đó.

Vừa bước vào phòng khách đã thấy Chu Lạc nép vào lòng anh ta, như không thể sống sót.

 

Loading...