Chạm để tắt
Chạm để tắt

Cơ hội cuối cùng - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:40:48
Lượt xem: 1,900

"Anh không yên tâm về Lạc Lạc, anh xuống xem tí rồi lên."

Tôi đứng trên cầu thang nhìn thấy một cốc nước bị lật úp trên bàn. Chu Kỳ ngồi bên sô pha, cẩn thận bôi thuốc cho Chu Lạc với sự đau lòng không dứt.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị người ta kéo mạnh, lần đầu tiên vị chua bốc lên.

4

Như mong muốn của Chu Kỳ, tôi coi Chu Lạc như một đứa trẻ không biết gì nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng sự ghét bỏ của Chu Lạc đối với tôi lại mạnh mẽ như vậy.

Khi tôi nấu ăn và gắp một con cá cho Chu Kỳ, cô ta nhìn động tác của tôi và ngay lập tức thay đổi biểu cảm.

"Anh trai tôi không thích cá, anh ấy cũng không thích ăn cay. Quen nhau bảy năm mà chị không biết chuyện này sao? Chị có đúng là bạn gái của anh tôi không vậy, thật vô dụng."

Mặt trời dọc theo bệ cửa sổ chiếu vào, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Lạc sáng ngời, giống như một quan tòa chính trực.

Tôi bị cô ta khiển trách thẳng mặt nên không kịp phản ứng trong một lúc.

"Nói ít một chút, ăn cơm đi." - Vì bàn tay của Chu Lạc bị bỏng nên Chu Kỳ đang đút cho cô ta ăn.

Anh ta chỉ giương mắt nhìn Chu Lạc ngoan ngoãn im lặng, dù không muốn quan tâm vào những hành động tinh tế giữa họ nhưng tôi lại nhớ rõ.

Hồi đó, khi Chu Kỳ theo đuổi tôi, anh ta nói rằng anh ta và tôi có sở thích và quan điểm giống nhau. Anh ta trấn an tôi rằng chúng tôi là tìm đúng người.

Món đầu tiên anh ta nấu cho tôi là cá luộc. Giữa mùa hè trời rất nóng, anh ta cùng tôi đi ăn món thập cẩm cay và uống sinh tố đậu xanh giá hai tệ một cốc ở quán trước cổng trường.

Tôi không tự tin rằng một người xuất sắc và rực rỡ như vậy sẽ thích tôi, vì vậy tôi liên tục từ chối anh ta nhưng Chu Kỳ không tiếc sức lực và theo đuổi tôi rất lâu mới khiến tôi mở lòng từng chút một.

Chúng tôi đã yêu nhau bảy năm. Giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng Chu Kỳ yêu tôi. Chỉ là tình yêu có vững chắc đến mấy cũng không kín gió mà thôi.

Giống như lúc này, anh ta không phát hiện ra rằng sự dịu dàng và quan tâm của mình đối với Chu Lạc đã vượt xa ranh giới tình anh em.

5

Đám cưới sắp diễn ra.

Vào ngày đầu tiên sau khi lấy chiếc váy cưới về, nó đã bị Chu Lạc làm hỏng, có một lỗ thủng lớn trên n.g.ự.c và vết cắt khắp nơi, không thể sửa được.

Váy cưới không đắt tiền nhưng nó vô giá vì nó mang theo những kỳ vọng của tôi về đám cưới.

Tôi có thể cảm nhận nó mỗi ngày, và nó trở nên nguyên vẹn từng chút một trong tay tôi. Tôi đã làm rất nhiều váy cưới nhưng chỉ có cái này là của tôi.

Chu Lạc nói: "Em chỉ muốn lấy nó ra để xem, em vô tình làm đổ nước trên bàn, em muốn giặt nó, nhưng em đã làm hỏng váy cưới của chị dâu, chị ấy sẽ không trách em chứ?"

Giọng điệu của cô ta thật ngây thơ, trong mắt cô ta có tầng sương mù ươn ướt.

Chu Kỳ thở dài. Anh ta cúi đầu cẩn thận kiểm tra tay Lạc Lạc, sợ cô ta vô tình làm tay bị thương.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-hoi-cuoi-cung/phan-2.html.]

Tôi bất mãn vì Chu Lạc cố ý nhằm vào mình, không nhịn được mà nói vài câu với cô ta. Cô ta vừa khóc vừa chạy đi, Chu Kỳ không kịp nói với tôi một tiếng liền đuổi theo. Tôi nhìn chiếc váy cưới rách mà nước mắt lưng tròng.

Đêm hôm đó, cha của Chu Kỳ, người mà đã lâu Chu Kỳ không gặp đã đến.

Ông ta từ đầu đến cuối đều không nhìn tôi, chỉ tát Chu Kỳ một cái thật mạnh ở trước mặt tôi, bảo anh ta quỳ xuống sân để suy ngẫm xem tại sao em gái anh ta lại buồn vì một cái váy cưới.

Rõ ràng là đ.á.n.h Chu Kỳ nhưng tôi cảm thấy má mình nóng bừng. Vừa nóng vừa đau.

Chu Kỳ nói: "Cẩn Đường, anh biết em tyir thân, nhưng Lạc Lạc rất đáng thương, em bỏ qua cho em ấy đi."

Tôi ở trong phòng, nhìn Chu Kỳ đang quỳ thẳng đứng cách cửa sổ không xa, anh ta cắn chặt răng để không bật ra tiếng khóc.

Tôi lớn lên mà không biết ba mẹ đẻ mình là ai, bị ba mẹ nuôi đối xử tệ bạc, tôi biết tầm quan trọng của gia đình và tôi luôn mong muốn có một gia đình của riêng mình. Tôi không muốn Chu Kỳ và gia đình anh ta bất hòa vì tôi.

Vì vậy, không lâu sau đó khi Chu Lạc ném chiếc nhẫn kim cương của tôi, trốn sau lưng Chu Kỳ và làm mặt quỷ với tôi. Tôi hậm hực kéo khóe môi: “Không sao, mua nhẫn lại là được.”

Mẹ kế của Chu Kỳ, với vẻ mặt bình tĩnh nói với tôi bằng giọng điệu của một người lớn tuổi:

"Cẩn Đường, Lạc Lạc còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Con nên thu dọn đồ đạc cho đàng hoàng, đừng để sau khi xảy ra chuyện lại khiến mọi người không vui."

Đằng sau những lời buộc tội tôi đã gieo rắc bất hòa giữa họ, tất cả bọn họ đều dỗ dành Chu Lạc đang đau lòng kia.

Tôi ngồi bên bờ sông, tắt điện thoại và uống một mình suốt đêm.

Cứng rắn quá mức làm tổn thương người khác và chính mình, còn mềm mại quá mức sẽ không thể bảo vệ bản thân. Tôi không biết mình nên làm gì để vừa sắc sảo vừa tràn đầy nhiệt huyết.

6

Gần nửa đêm tôi mới về đến nhà.

Chu Kỳ lo lắng như một con kiến trên chảo nóng, liên tục gọi điện thoại cho tôi.

Bên cạnh, Chu Lạc vội vàng thuyết phục anh ta: "Chị dâu là trẻ mồ côi, chị ta không có nơi nào để đi đâu. Cho dù anh không tìm chị ta, chị ta cũng sẽ ngoan ngoãn trở về."

Tôi đã cười.

Họ nói cô ta là một đứa trẻ nhưng đây có phải là điều mà một đứa trẻ sẽ nói? Với một khuôn mặt vô hại như thế này, cô ta sẽ rất thuận tiện để làm chuyện xấu.

Chu Kỳ cau mày, ánh mắt rơi vào Chu Lạc, với vẻ không thể tin được, và đây là lần đầu tiên anh ta nói những điều nghiêm túc với Chu Lạc: "Lạc Lạc, sao em lại ăn nói ác ý thế?"

Tôi bước vào đại sảnh, Chu Kỳ lúc này đôi mắt đỏ hoe trông có vẻ đáng thương.

Thấy tôi đi không vững, anh ta liền bế tôi lên lầu. Không một lời trách móc, anh ta nhẹ nhàng ôm tôi thật chặt vào lòng.

Giọng nói của anh ta vang lên với sự nịnh nọt tinh tế, mọi thứ xung quanh thật mềm mại và yên tĩnh, như thể không có gì xảy ra: “Cẩn Đường, Lạc Lạc sẽ sớm rời đi, em hãy chịu đựng một chút vì anh. Đến lúc đó, chúng ta hãy sống thật tốt, anh sẽ bù đắp cho em, anh sẽ đối xử với em tốt hơn bây giờ gấp trăm lần nghìn lần. Đừng để anh không tìm được em, em mặc kệ anh, anh thật không biết nên làm như thế nào... "

Chúng tôi quen nhau chín năm và yêu nhau bảy năm. Trước khi Chu Lạc trở về, chúng tôi vẫn ổn nhưng kể từ khi Chu Lạc xuất hiện, cảm giác đó, như thể anh ta cho tôi một viên kẹo thì sẽ quay lại đưa cho cô ta cả một nắm.

Tôi đã nhận được quá ít. Tôi luôn biết điều đó, mặc kệ những điều không tốt, chỉ cần trái tim của Chu Kỳ ở bên tôi, tôi có thể tha thứ, bao dung và nhắm mắt làm ngơ.

 

Loading...