Chạm để tắt
Chạm để tắt

CÔ CON GÁI ÚT - 14

Cập nhật lúc: 2024-09-06 03:04:18
Lượt xem: 3,706

Âm thanh loa công cộng vang lên, giọng máy móc đọc điểm số của tôi cho mọi người nghe.

 

Ngữ văn: 134.

 

Toán: 142.

 

Tiếng Anh: 125.

 

Hóa học: 86.

 

Vật lý: 80.

 

Sinh học: 82.

 

"Dương Liễu Nguyệt, tổng điểm: 649."

 

Tổng điểm của tôi như một quả b.o.m rơi xuống lòng mọi người, khiến tất cả đều không nói nên lời.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Giờ làm sao đây nhỉ?" Hà Phú Quý giả vờ châm chọc, trong giọng nói toàn là niềm tự hào, "Chị tôi thật giỏi quá, hơn hẳn Triệu Thiên Hựu hơn 200 điểm cơ đấy."

 

Mặt Triệu Thiên Hựu đen lại, cậu ấy không bao giờ ngờ rằng tôi lại đạt điểm cao đến vậy.

 

"Kết quả đã rõ ràng, Dương Liễu Nguyệt thắng. Phú Quý, số tiền này đều là của cậu, giữ kỹ nhé." Thầy bói mù nhắc nhở.

 

Hà Phú Quý kiếm đâu ra cái túi vải, bỏ tiền vào trong.

 

Những người khác cuối cùng cũng hoàn hồn: "Hơn 600 điểm à. Mười dặm tám thôn, đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng chưa ai thi được hơn 600 điểm đâu."

 

"Nghe nói năm nay đề thi đại học khó, điểm chuẩn sẽ giảm. Vậy mà Dương Liễu Nguyệt lại được hơn 600 điểm, chắc đỗ đại học ở Bắc Kinh rồi."

 

"Nhà họ Hà đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói ngùn ngụt rồi, đây đúng là nữ trạng nguyên."

 

"Liễu Thúy Phân thật sự nuôi dạy được một đứa con gái đỗ đại học rồi, còn là đại học ở Bắc Kinh nữa chứ."

 

Từ khi điểm số của tôi công bố, khóe miệng của bà ngoại nhỏ bé chưa bao giờ ngừng cười. Chiếc lưng còng của bà đột nhiên trở nên thẳng thớm hơn.

 

Bà nội và bố mẹ như trúng số độc đắc, phấn khích nhìn tôi, như quên mất những gì họ vừa làm với tôi.

 

"Nhà họ Hà có sinh viên đại học à? Vi à, chắc chắn là do ông nội con dưới suối vàng phù hộ cho Nguyệt Nhi rồi." Bà nội vô cùng tự hào, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hà Vi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/co-con-gai-ut/14.html.]

"Thầy bói mù không nói sai, con gái tôi đúng là số phượng hoàng, có thể giúp Phú Quý." Ánh mắt Hà Vi nhìn tôi giờ đã từ một món hàng bình thường chuyển thành một món hàng cao cấp có giá trị hơn.

 

Tôi cười, cười vì họ quá ngu ngốc.

 

Tôi sẽ không trả ơn họ, tôi chỉ yêu bà ngoại của mình.

 

Dân làng muốn tìm thầy bói mù để nhờ xem số mệnh cho con cái mình, nhưng phát hiện thầy đã biến mất từ lúc nào.

 

Chỉ có điều trên bàn thịt gà nướng đã hết sạch một đĩa, chắc chắn là thầy bói mù đã mang đi rồi.

 

Năm đó, điểm chuẩn đại học thực sự giảm, điểm chuẩn hệ khoa học tự nhiên là 533 cho đại học hạng nhất, 474 cho hạng hai, 448 cho hạng ba, và 180 cho hệ cao đẳng.

 

Tôi không chọn đi Bắc Kinh, mà chọn học ở trường đại học tốt nhất trong tỉnh, chuyên ngành y học cổ truyền.

 

Triệu Thiên Hựu thiếu 5 điểm để đỗ đại học hạng ba, chỉ trượt khỏi hệ đại học.

 

Hôm đó, bà nội vẫn muốn giữ tôi ở lại qua đêm.

 

"Bà đang nghĩ gì vậy? Muốn để chị sinh viên đại học của con lại để các người tính kế nữa sao?"

 

Hà Phú Quý từ chối yêu cầu của bà nội: "Nếu bà ngoại mà tính toán, các người đều đáng ngồi tù rồi. May mà chị tôi không gặp chuyện gì."

 

Hà Phú Quý trước khi rời đi đã lén đưa túi tiền cho tôi: "Trong đây có hơn hai vạn, chắc đủ cho chị tiêu trong thời gian học. Chị à, em sắp tốt nghiệp rồi, em muốn trở thành nhà thiết kế thời trang. Khi em kiếm được tiền, em sẽ nuôi chị. Nếu không đủ, chị cứ nói với em."

 

"Chị đừng bao giờ lấy dù chỉ một xu từ bố mẹ và bà nội, nhận của người thì sẽ bị ép buộc trả ơn, họ sẽ lợi dụng điều đó để đòi chị nuôi họ sau này."

 

"Em thì buộc phải nuôi họ, nhưng chị thì khác, chị không có nghĩa vụ phải nuôi họ."

 

27

 

Tôi không muốn nhận tiền, nhưng bà ngoại lại thay tôi cất đi.

 

Trên đường về nhà, bà ngoại nói với tôi: "Phú Quý là một đứa trẻ tốt bụng, nó biết lo cho con, sau này con cũng nên nghĩ đến nó. Hai chị em phải hỗ trợ lẫn nhau."

 

Đêm hôm đó, trăng sáng đẹp, tôi và bà ngoại trở về nhà, giống như thuở nhỏ, khi bà cõng tôi đi về nhà qua những con đường tối.

 

Khi tôi chuẩn bị đến trường làm thủ tục nhập học, bà ngoại lại một lần nữa ngất xỉu.

 

Bác sĩ nói với tôi rằng, khối u lành tính của bà không những chưa được phẫu thuật mà còn trở nặng, cần phải mổ gấp.

 

 

Loading...