Chạm để tắt
Chạm để tắt

CÔ CON GÁI ÚT - 15

Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:05:06
Lượt xem: 3,104

Mẹ nuôi nói với tôi sự thật: "Khi con bị mụ đàn bà vô lương tâm Dương Liên Tâm bán đi, bà ngoại con đã đau khổ đến mức muốn chết. Còn ông ngoại và mẹ con thì không bao giờ muốn bỏ tiền ra chữa trị cho bà."

 

"Những năm qua, mẹ nuôi chỉ có thể cho bà uống thuốc đông y dưỡng sức. Bà ngoài mặt thì tỏ ra bình thản, nhưng nỗi đau của bà, chỉ mình bà biết rõ nhất."

 

Số tiền mà Hà Phú Quý đưa cho tôi đúng lúc trở thành một cơn mưa đúng thời điểm.

 

Cộng với số tiền dành dụm của gia đình, tôi đủ để chi trả cho ca phẫu thuật của bà.

 

Tôi không chút do dự yêu cầu bác sĩ phẫu thuật cho bà. Bà đỏ mắt, nói: "Là bà vô dụng, đây là tiền sinh hoạt của con..."

 

"Nếu không có bà ngoại, thì con cũng không cần đi học nữa."

 

Bà ngoại được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn tôi và mẹ nuôi ngồi chờ bên ngoài.

 

Mẹ nuôi nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi: "Nguyệt Nhi à, đừng lo, bác sĩ đã nói đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, bà ngoại con sẽ ổn thôi."

 

"Mẹ nuôi à, sau này có chuyện gì liên quan đến bà, mẹ đừng giấu con nữa."

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Mẹ nghe lời con, có gì mẹ sẽ nói với con, tuyệt đối không giấu diếm nữa. Giờ con đã trưởng thành, là người lớn rồi, đôi khi phải tự mình quyết định mọi việc."

 

Sau khi phẫu thuật xong và theo dõi thêm một thời gian, tôi cùng mẹ nuôi đưa bà ngoại về nhà.

 

Bà ngoại đang dưỡng bệnh, còn tôi thì cần kiếm tiền để trang trải học phí và sinh hoạt phí. Tôi chọn làm công việc tạm thời ở thị trấn.

 

Ở thành phố có nhiều cơ hội kiếm tiền hơn, nhưng tôi không muốn để gánh nặng chăm sóc bà ngoại cho mẹ nuôi một mình.

 

Nhà mẹ nuôi chỉ có mình bà, còn anh nuôi của tôi là Miêu Quân đã ra ngoài làm việc từ lâu.

 

Miêu Quân gửi về cho mẹ nuôi một chiếc điện thoại nắp gập mới, màu hồng vàng, là món quà cho việc tôi đỗ đại học.

 

Anh ấy lưu số điện thoại của mình là số đầu tiên trong máy.

 

Cùng với điện thoại, Miêu Quân còn gửi thêm hai ngàn đồng.

 

Trong phần ghi chú, anh để lại lời nhắn: "Em gái Nguyệt Nhi, em và anh đều lớn lên nhờ sữa mẹ của anh, đã là anh em thì không cần khách sáo. Sau này em kiếm được thì trả lại anh cũng được."

 

Trước ngày tôi nhập học, ông ngoại mãn hạn tù và trở về nhà.

 

Dọc đường về, ông nghe những lời chúc tụng, khuôn mặt rạng rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/co-con-gai-ut/15.html.]

 

"Dương Liễu Nguyệt, đúng là con gái của ta, thật nở mày nở mặt cho ta."

 

Bên ngoài ai cũng biết tôi không phải là con ruột của bà ngoại, mà là mẹ tôi vì muốn giữ công việc mới phải làm như vậy.

 

Việc để tôi vào hộ khẩu của ông bà ngoại chỉ là một kẽ hở về mặt pháp lý.

 

Nhưng trên giấy tờ, tôi vẫn là con của ông bà ngoại.

 

Mỗi khi nhớ lại những gì ông đã làm với tôi, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

 

Bà ngoại đột nhiên thay đổi thái độ, đưa cho ông ngoại uống canh gà mà mẹ nuôi đã cất công nấu.

 

"Ông Dương, những năm qua, ông đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, uống canh gà bồi bổ sức khỏe đi."

 

28

 

Tôi rất muốn hỏi bà ngoại tại sao đột nhiên đối xử tốt với ông ta như vậy.

 

Mắt ông ngoại đỏ hoe, uống cạn bát canh gà, thỏa mãn nói: "Thúy Phân, bà đáng lẽ nên đối xử với tôi như thế này từ lâu rồi. Bao năm nay tôi đối xử tốt với bà, bà không biết sao?"

 

"Có bao nhiêu người đàn ông trên đời này không đánh vợ, không cờ bạc, không gái gú như tôi? Tôi đối tốt với bà, giờ bà nhận ra cũng chưa muộn."

 

Ông liếc nhìn tôi, mắt ông sáng lên: "Thúy Phân, Nguyệt Nhi giống bà hồi trẻ quá."

 

Sắc mặt bà ngoại thay đổi, ông ngoại vội vã trấn an: "Tôi coi nó như con gái ruột, lần trước là tôi say rượu nên hồ đồ, từ giờ về sau sẽ không tái phạm nữa."

 

Tôi vội vàng chạy trốn về phòng mình, cảm thấy giận dữ trước hành động của bà.

 

Nhưng dần dần, tôi nhận thấy sự thay đổi ở ông ngoại.

 

Trước đây, ông phải cạo râu mỗi ngày, nhưng giờ râu ông ít dần, thậm chí không còn mọc nữa.

 

Làn da vốn nhờn và thô ráp của ông trở nên mịn màng và trắng sáng hơn. Cả yết hầu cũng không còn rõ, giọng nói vốn thô kệch giờ trở nên nhẹ nhàng hơn.

 

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với ông, liền hỏi mẹ nuôi xem ông có sắp c.h.ế.t không.

 

Nếu ông thật sự chết, thì tốt quá.

 

 

Loading...