Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chồng tôi mất trí nhớ - 7

Cập nhật lúc: 2024-06-19 14:37:13
Lượt xem: 590

13

Giang Hoài cảm thấy oan uổng: "Anh không thể quên Hứa Du Du lúc nào?”

Tôi hừ lạnh: "Vừa tỉnh dậy đã gọi Hứa Du Du là ‘vợ’, là anh phải không?! Năm lần bảy lượt hẹn Hứa Du Du gặp mặt, cũng là anh phải không? Còn chuyện tám mươi tám vạn kia, là anh chuyển cho Hứa Du Du phải không?"

Giang Hoài vừa mở miệng, tôi liền giơ tay ngắt lời: "Được rồi, cho dù tất cả những điều này là do anh mất trí nhớ mà có. Vậy tại sao anh lại mất trí nhớ? Tại sao anh lại gặp tai nạn giao thông? Không phải là do anh nghe được tin Hứa Du Du sắp kết hôn sao?"

"Không phải." Giang Hoài quyết đoán.

Tôi đập bàn: "Anh vẫn đang lừa gạt tôi? Cuộc gọi cuối cùng anh nhận được trước khi xảy ra tai nạn rõ ràng là của Hứa Du Du."

Giang Hoài nhíu mày: "Đúng là anh nhận được điện thoại của Hứa Du Du. Nhưng sở dĩ tối hôm đó anh vội vã quay về là vì cuộc gọi trước Hứa Du Du."

Trước đó?

Tôi nhớ.

Có vẻ như đó là một cuộc gọi lạ mà không hề có một lời nhắn nào.

"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Hoài im lặng.

Tôi thật sự là chán ghét bộ dáng thận trọng này của hắn.

Tôi đứng phắt dậy, vừa định tuyên bố cuộc nói chuyện đã kết thúc thì hắn ngăn tôi lại.

Môi hắn mím chặt thành một đường thẳng.

"Anh nói, nhưng em có thể đừng tức giận được không?"

"Anh nói trước đi."

Giang Hoài chán nản ngả người về phía sau: “Đó là cuộc gọi của thám tử tư.

"Ai?"

"Thám tử tư."

"...Anh...đã vi phạm pháp luật à?"

Giang Hoài nói: “Anh bảo anh ta đi theo một người.”

“…Không thể là tôi chứ?”

"Làm sao có thể!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Lúc này cơn giận của tôi đã lên đến đỉnh, tốt nhất anh nên nói rõ ràng cho tôi, đừng giống như nặn kem đánh răng.”

Giang Hoài thở ra một hơi, như thản nhiên chịu c..hết: "Kỷ Lê."

"Cái gì?"

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

"Đi theo Kỷ Lê."

"Anh bị bệnh à? Không có việc gì đi theo người ta làm gì?"

Giang Hoài nhìn tôi, vẻ mặt vô cảm có chút kích động. Hắn nói: “Anh sợ em sẽ bỏ trốn cùng anh ta”.

Trong giây lát, tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Tại sao tôi biết nghĩa của từng từ nhưng khi ghép chúng lại với nhau tôi lại không hiểu được?

Tôi ngập ngừng muốn nói, mở miệng hết lần này đến lần khác, nhưng không một lời nào phát ra.

Sự bất bình của Giang Hoài ngày càng tăng: "Em nói anh không thể quên Hứa Du Du, có mà đánh rắm í, rõ ràng là em không thể quên Kỷ Lê. Anh ta vừa trở về Trung Quốc đã liên lạc với em, còn hẹn em gặp mặt, em cũng không cần suy nghĩ liền đồng ý. Em còn ôm anh ta, hai người ôm nhau.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chong-toi-mat-tri-nho/7.html.]

Giang Hoài run rẩy chỉ vào tôi, như thể tôi là một kẻ cặn bã.

À, cái này...

"Cho nên anh vội vàng trở về là vì tôi đi gặp Kỷ Lê, nên bị tai nạn giao thông sao?"

Giang Hoài phát ra một tiếng “Ừ” ngắn gọn bằng giọng mũi, giống như giây tiếp theo sẽ khóc lên.

Sự đảo ngược này thực sự là làm cho người ta trở tay không kịp.

Tôi thở dài.

"Tôi đã gặp anh ấy...nhưng bạn bè cũ gặp lại nhau ôm một chút thì có sao đâu? Tôi còn ôm cả vợ anh ấy! Ôm cả con gái anh ấy!"

Giang Hoài vốn trợn tròn mắt chậm rãi mờ mịt: "Anh ta đã kết hôn rồi à?"

"Ừm, chính là bạn gái thời đại học của anh ấy, không phải anh đã gặp qua sao?"

Giang Hoài càng không hiểu: "Anh gặp bao giờ?"

“Chính là ngày tôi bị thương, không phải chúng ta gặp nhau sao? Kỷ Lê cõng tôi về ký túc xá, bạn gái anh ấy ở ngay bên cạnh, giúp tôi cầm cặp sách.”

"Anh... anh không chú ý. Anh nghĩ, anh tưởng hai người ở bên nhau."

Chờ đã!

Tôi chỉ vào Giang Hoài: “Chẳng lẽ là anh tung tin đồn tôi và Kỷ Lê có quan hệ tình cảm ở trường đại học?”

Giang Hoài: "..."

"Được rồi, đây là chuyện lớn. Tạm dừng nói chuyện, tôi đi vệ sinh."

Giang Hoài vội vàng tóm lấy tôi: "Sao em không hỏi anh tại sao phải làm như vậy?"

Tôi ngây thơ chớp mắt: “Thì là anh thích tôi, chứ chẳng lẽ là anh quá nhiều chuyện sao?”

Giang Hoài: "... Phản ứng này của em?"

Tôi vỗ vai hắn: “Chúng ta là vợ chồng già, chuyện như vậy là rõ rồi. Chẳng lẽ chúng ta còn muốn hôn ôm nhau sao?”

Nói xong tôi bước vào phòng tắm.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, cảm xúc đến đỉnh của tôi cũng bộc phát ra.

Tôi lặng lẽ la hét, giậm chân.

Thì ra là hắn thích tôi.

Không thích tôi có thể kết hôn với tôi sao?

Vì vậy, đó chắc chắn là tôi.

Sau năm phút phát tiết, tôi trang điểm lại, thản nhiên đi ra.

Tôi hắng giọng: “Đề tài tiếp theo, về anh và Hứa Du Du, khoảng thời gian anh mất trí nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Hứa Du Du? Tại sao anh lại đưa cho cô ta tám mươi tám vạn? Còn cuộc gọi kia, tại sao cô ta lại gọi cho anh?"

Giang Hoài liều mạng vùng vẫy: “Có thể không nói không?”

Tôi lắc đầu lạnh lùng: “Không.”

Giang Hoài giơ tay che đậy: “Lúc ấy anh đi tìm cô ta thật sự chỉ là muốn hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, cô ta nói cho anh biết một số chuyện, sau đó anh phát hiện... trên tay cô ta có yếu điểm của anh."

"Cái gì?"

"Anh không muốn nói, ở chỗ cô ta, nếu em muốn xem, anh hẹn cô ta ngày mai gặp mặt.”

 

 

Loading...