Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chồng tôi mất trí nhớ - 2

Cập nhật lúc: 2024-06-19 14:35:38
Lượt xem: 560

5

Tục ngữ nói rất đúng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Giang Hoài chính là một trong những trang tuấn kiệt đó.

Sau khi nhận rõ hiện thực tàn khốc, trong nháy mắt hắn trở nên thành thật.

Chúng tôi lại ở bệnh viện ba ngày, ba ngày này hắn không gây ra rắc rối nào, thay vào đó, hắn làm bất cứ điều gì được bảo.

Ngay cả ngày xuất viện cũng ngoan ngoãn chào tạm biệt mẹ chồng: "Mẹ, tạm biệt, vợ chồng con phải về nhà rồi!"

Dáng vẻ đó, quả thực, cay mắt.

Thư ký đứng bên cạnh cúi đầu, nhún vai, có lẽ tay cũng muốn bóp sưng lên.

Giang Hoài mười tám tuổi là một một cậu bé tươi sáng và vui vẻ, nhưng cũng rất xấu tính.

Ví dụ, tôi đã vất vả nấu một bữa ăn cho hắn, nhưng hắn hoặc chê là nhạt nhẽo hoặc chê cá có xương.

“Em không biết anh không ăn cá sao? Em làm vợ kiểu gì thế. Nhớ năm đó, Du Du sẽ tự mình gỡ xương cá cho anh!”

Tôi nghe được cuồng nộ như mây đen bao phủ, đập đũa lên bàn.

Giang Hoài sợ tới mức run rẩy.

"Em, em, em, em làm gì? Anh đang bị thương đó, em đừng có mà đánh anh!”

Tôi cười mỉa mai, bưng canh cá đi vào phòng bếp.

“Em đi đâu vậy?”

“Xử lý xương cá cho đại gia!”

Hứa Du Du có từng gỡ xương cá cho Giang Hoài hay không, tôi không biết.

Nhưng tôi biết Giang Hoài đã bóc tôm cho Hứa Du Du.

Giang Hoài không có chí hướng lớn, chỉ thích ngoại hình, nhất là mối tình đầu Hứa Du Du.

Lúc trước vì đuổi theo Hứa Du Du, hắn đã bỏ ra không ít công sức, châm trà rót nước, sáng đón chiều đưa, lột tôm đều có thể làm.

Càng nghĩ càng phiền.

Tôi lấy máy xay sinh tố ra, đổ canh cá và thịt vào.

Bới lông tìm vết, lên trời mà ở!

Thật vất vả mới ăn cơm xong, lúc tắm hắn lại bắt đầu lẩm bẩm.

"Thẩm mỹ thế nào vậy? Tại sao toàn màu đen, trắng và xám? Tính cách kiêu ngạo và đáng sợ của anh đâu rồi?"

Hắn híp mắt nhìn về phía tôi: "Không phải đều là em mua cho anh đó chứ?"

Tôi đã mặc kệ hắn rồi.

Hắn lại hít một hơi: “Không đúng! Ôn Thiển, không phải em lấy anh làm thế thân phải không?!”

Tôi: "... Anh bị tâm thần à? Đúng là bệnh tâm thần rồi!"

Giang Hoài càng nói càng hăng: “Anh đã bảo mà, làm gì có chuyện em nuôi anh chứ, với quan hệ của chúng ta, em không giẫm anh một đạp là đã may lắm rồi, làm gì có chuyện giúp anh? Em chắc chắn xem anh là thế thân đúng không? Vừa rồi anh xem ảnh cưới thấy không đúng lắm, dáng vẻ lạnh lùng kia, có chỗ nào giống anh đâu. Ôn Thiển, em đang thay đổi anh à? Biến anh thành người em thích!”

Tôi bị hắn làm cho tức cười.

“Lấy anh làm thế thân? Anh cũng thật dám nghĩ! Vậy anh nói cho tôi biết, anh làm thế thân của ai?”

“Kỷ Lê!”

Ừm, có cả tên cả họ!

……

Không đúng, cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?

Kỷ Lê!!!

“Tôi, thích Kỷ Lê sao? Anh bệnh nó vừa vừa thôi!”

Giang Hoài không chịu buông tha.

“Em đừng không thừa nhận, anh biết cả rồi.”

“Biết cái gì?”

“Em thích Kỷ Lê, người em thích chính là thích Kỷ Lê!”

“Ai nói cho anh biết?”

“Em nói chứ ai!”

……

Hết ngõ nói.

“Nào, chúng ta nói rõ hơn đi.”

Vì vậy, Giang Hoài mười tám tuổi đã nhớ lại giúp tôi một sự việc trong quá khứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/chong-toi-mat-tri-nho/2.html.]

Đó là lúc Giang Hoài tốt nghiệp trung học.

Khi đó hắn thi đậu đại học, lại theo đuổi được Hứa Du Du, rất đắc ý, vì thế vào kỳ nghỉ hè năm ấy tổ chức một chuyến đi chơi.

Tôi vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi sự khích tướng của Giang Hoài.

“Không phải là sợ tôi đấy chứ?”

“Xuy, sợ anh? Anh là cái thá gì!”

Cứ như thế, tôi đi tới đó.

Đêm đó Giang Hoài ôm Hứa Du Du thể hiện tình cảm, khiến người ta sốt ruột không thôi.

Để chuyển hướng sự chú ý, tôi chơi trò Thật hay Thách với mọi người.

Trong đó có một vấn đề, hỏi tôi thích đàn ông như thế nào

.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi nghĩ nghĩ thuận miệng nói: "Thành tích tốt, đẹp trai, tính cách dịu dàng ổn trọng, quan trọng là nói ít ít.

Thật ra thì đây cũng chỉ là hình mẫu tiêu chuẩn trong truyền thuyết, ai cũng không để ý, ngoại trừ Giang Hoài.

Hắn nhẹ nhàng đi tới phía sau tôi, thình lình hỏi: "Ai?”

Tôi bị hoảng hồn

“Cái gì ai?”

"Người cô thích, là ai?"

Tôi trợn tròn mắt.

“Liên quan quái gì đến anh!”

Tôi cứ tưởng mọi chuyện cứ thế trôi qua.

Kết quả đợi đến khi cuộc vui kết thúc, hắn lại hỏi một lần: "Rốt cuộc là ai?"

Khi đó tôi đã không muốn để ý đến hắn nữa.

Một tuần sau hắn đến chặn cửa nhà tôi, vành mắt thâm quầng: "Cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cô thích ai?!"

“Liên quan gì đến anh?”

“Tôi tò mò quá. Cô không biết tò mò hại c..hết mèo sao?”

“Tôi cười khẩy: "Vậy để cho sự tò mò nghẹn c..hết anh đi!"

Chuyện cũ nhiều năm trước, Giang Hoài không nhắc tới tôi cũng sắp không còn nhớ nữa.

"Cho nên anh tò mò đến mức cuối cùng đi đến kết luận tôi thích Kỷ Lê hả?"

Giang Hoài gật gật đầu.

Hắn liệt kê từng cái một: "Trong cùng độ tuổi thì Kỷ Lê có thành tích tốt nhất. Tuy rằng không đẹp trai bằng anh, nhưng cũng ưa nhìn. Tính cách của anh ta, ổn định như đỉnh Everest. Quan trọng nhất, không ai khiến anh ta nổi giận được, anh chưa từng thấy ai nói ít hơn anh ta, em không thích anh ta thì thích ai?”

“Tôi thích.... em gái anh.”

"Anh không có em gái!"

Cuối cùng tôi và Giang Hoài đánh nhau một trận, tôi vớt tất cả đồ đạc trong tay lên đập vào người hắn, hắn vừa trốn vừa cầm gối lên phản kích tôi.

Tôi vốn lo lắng làm sao ngủ được, nhưng bây giờ đỡ hơn rồi, không cần ngủ nữa!

6

Sau một đêm gà bay chó sủa, tôi bắt đầu bận rộn.

Không chỉ phải xử lý chuyện của mình, còn phải chăm sóc Giang Hoài.

Hiện tại không thể trông cậy hắn, chỉ hy vọng hắn không gây thêm phiền phức cho tôi.

Sợ cái gì thì cái đó tới, người này cạy cửa phòng sách của tôi, ngồi ở trước bàn máy tính của tôi, giải mã khởi động máy của tôi.

Lúc này hắn đang bơi trong sự riêng tư của tôi.

Tôi mở bộ đàm theo dõi, nghiến răng nghiến lợi: "Tên họ Giang kia, anh đang làm gì vậy?"

Âm thanh bất ngờ khiến Giang Hoài hoảng sợ, hắn thiếu chút nữa ngã khỏi ghế.

"Chết tiệt, ai đang nói chuyện đấy?"

“Tôi.”

“Em ở đâu?”

“Hướng sáu giờ, nhìn lên trên.”

Giang Hoài nhanh chóng phát hiện camera giám sát.

Hắn giận dữ đến trước camera, hét vào mặt tôi từ góc độ c..hết người: "Ôn Thiển, thật vô liêm sỉ, em đang theo dõi anh."

Tôi cười: "Ai vô liêm sỉ đấy nhỉ? Học được rất nhiều, còn có năng lực phá khóa!"

Ánh mắt Giang Hoài mơ hồ, nhưng vẫn cứng cổ: “Đây không phải là nhà anh sao? Anh vào phòng làm việc nhà mình còn phải báo cáo sao? Còn em, cửa đã khoá lại còn có mật mã, có phải có bí mật gì giấu anh không?"

 

Loading...