Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỜ NGÀY CHỊ THẤT TÌNH ĐỂ YÊU EM - C13

Cập nhật lúc: 2024-08-26 07:15:20
Lượt xem: 911

10.

 

Có lẽ sự dũng cảm của tôi ngày hôm đó đã cho Khương Nhượng dũng khí và tín hiệu.

 

Hầu như tất cả những người quen biết tôi đều biết có một đàn em đang theo đuổi tôi.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Bề ngoài, Khương Nhượng nói năng thận trọng, giữ khoảng cách với tất cả các cô gái, vừa nhìn thấy tôi liền giống như keo dán da chó không dứt ra được.

 

Mấy lần trước tôi còn có thể kiên nhẫn khuyên cậu ấy, sau đó liền mặc kệ cậu ấy làm theo ý mình.

 

Dần dần, hình như tôi cũng quen với việc có một Khương Nhượng bên cạnh.

 

Chúng tôi là cùng một loại người.

 

Sở thích đều rất giống nhau.

 

Cậu ấy không cần giả vờ ngại ngùng an tĩnh nữa, tôi cũng không cần giả vờ ngọt ngào dịu dàng nữa.

 

Chúng tôi có thể cùng nhau ăn uống vui chơi, không cần lo lắng điều đó có ảnh hưởng đến hình tượng hay không.

 

Năm mới, Khương Nhượng nói muốn dẫn tôi đi xem pháo hoa.

 

Tôi xuống lầu, nhìn thấy cậu ấy đứng dưới ánh đèn đường của tiểu khu, hẳn là đã đợi rất lâu rồi.

 

“Trao đổi quà chúng ta đã nói đâu?” Khương Nhượng đưa tay về phía tôi, đáng thương hỏi: 

 

"Không phải chị quên rồi đấy chứ?"

 

“Làm sao có thể?" Tôi giấu túi quà ở phía sau, đưa tay về phía cậu ấy: “Em cho chị xem của em trước đi.”

 

Cậu ấy cười tủm tỉm bảo tôi nhắm mắt lại.

 

Trong bóng tối, cảm giác ngón tay được bao bởi một cái gì đó lạnh như băng.

 

Nhìn xuống.

 

Đó là một chiếc nhẫn, bên trên khảm một viên kim cương.

 

Dưới ánh đèn rạng rỡ lấp lánh, phản chiếu ánh sao đầy màu sắc.

 

Vừa vặn đeo trên ngón tay.

 

Tôi có chút không thể tin ngẩng đầu: "Sao em biết số đo ngón tay của chị?"

 

Khương Nhượng nở nụ cười, mang theo khí thế đặc biệt của thiếu niên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cho-ngay-chi-that-tinh-de-yeu-em/c13.html.]

 

Trong thoáng chốc, tôi giống như lại thấy tôi của trước kia.

 

Cậu ấy rũ mắt xoa xoa tóc tôi, cười khẽ.

 

“Cái này có thể làm khó được em sao?”

 

“Năm mới vui vẻ, Ân Âm.”

 

Pháo hoa mùa đông nổ tung sau lưng cậu ấy.

 

Mũi Khương Nhượng lạnh đến đỏ bừng, cười rộ lên lại vô cùng ngốc nghếch.

 

Giống như một con ch.ó hoang vừa mới tìm được nhà.

 

Chó con sẽ không nói yêu bạn, nhưng cho dù bạn về nhà muộn thế nào, cho dù bạn ở đâu, chỉ cần gọi tên nó, nó sẽ luôn lao về phía bạn.

 

“Em thật ngốc….." Tôi buồn cười, hốc mắt đỏ bừng.

 

Tôi luôn là người chuẩn bị bất ngờ cho người khác.

 

Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì người đó, miễn là người đó hạnh phúc.

 

Nhưng bây giờ lại có người nguyện ý vì tôi làm chuyện tương tự.

 

“Lúc trước em giả bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chị còn tưởng rằng em chính là người như vậy.”

 

Tôi lấy từ trong túi xách ra quà mừng năm mới mua cho Khương Mân, quàng lên cổ cậu ấy.

 

“Kẻ ngốc mới có thể vì người mình thích mà thay đổi bản thân.”

 

*Chị cũng vậy mà, cả hai đứa đều ngốc ahihi.

 

Cậu ấy rúc trong khăn quàng cổ, không giải thích mà chỉ thấp giọng cười khẽ: "Ừ…”

 

“Nhưng mà......”

 

Tôi kiễng chân sờ sờ đầu cậu ấy.

 

Cười đến ánh mắt cong cong.

 

“Cũng rất đáng yêu.”

 

“Chị rất thích.”

 

Loading...