Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chăm sóc cô ấy đi - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-11 15:05:11
Lượt xem: 1,492

Đã buông tay rồi nên không cần phải quay lại nữa. Trần Bắc đau đớn nhắm mắt lại, thân hình cao lớn lắc lư. Vu Đồng đến gần tôi và giơ tay định đánh tôi lần nữa.

Lục Cận bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, anh bắt lấy tay Vu Đồng rồi hất tay cô ta ra.

"Sáng nay trời trở lạnh, em ra ngoài sao lại không biết mặc thêm quần áo như thế. Chúng ta đi dạo rồi về nhà ăn sáng nhé."

Anh quay đầu lại nắm lấy tay tôi, ngón tay anh siết chặt, tay kia vẫn đang cầm bữa sáng. Mắt tôi ươn ướt, tôi thật may mắn khi có anh đứng ra bảo vệ trong tình huống xấu hổ như vậy và đưa tôi đi, không còn để tôi một mình đối mặt với mọi chuyện.

“Lục Cận, sáng nay ăn gì thế?” Tôi khụt khịt, cảm thấy càng ngày càng phụ thuộc vào anh khi ở bên anh.

"Bột chiên, sữa đậu nành, trứng luộc lá trà." Anh mỉm cười trả lời.

“Ăn nhiều sẽ mắc bệnh Alzheimer.” Tôi không tin.

"Phải đợi em lớn lên, sau đó anh sẽ in mấy chữ lớn lên trên quần áo của em - vợ của Lục Cận. Nếu tìm được, xin hãy nhanh chóng liên hệ theo số điện thoại sau."

Tôi đ.ấ.m thùm thụp vào lưng Lục Cận, anh ôm tôi thật chặt và nói: “Lâm Lạc, anh yêu em, anh đã yêu em từ rất lâu rồi.”

“Xin lỗi vì em không biết.”

"Không sao, chúng ta còn có một đời, anh có thể từ từ nói cho em biết."

Ngoại truyện - Trần Bắc

14

Ngoại truyện - Trần Bắc.

Lâm Lạc luôn cư xử rất tốt, tốt đến mức tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ rời đi. Tôi có tình cảm đặc biệt với Vu Đồng, quan trọng nhất là cảm giác tội lỗi.

Cha cô ấy là thầy của tôi, ông không chỉ giúp đỡ tôi rất nhiều trong học tập mà còn giúp đỡ tôi rất nhiều khi tôi thành lập công ty.

Trước khi c--hết, mong muốn duy nhất của ông là muốn tôi che chở cho Vu Đồng.

Tôi luôn giữ Vu Đồng trong lòng, chăm sóc cô ấy là trách nhiệm của tôi, tôi sợ cô ấy sẽ buồn và tổn thương. Tôi đã từng coi tình cảm của mình với Vu Đồng là tình yêu. Chỉ là Vu Đồng gọi tôi là “anh trai” và đã có bạn trai nên tôi dần mất đi suy nghĩ đó. Đó giống như một thói quen đối với cô ấy.

Tôi đã nghĩ Lâm Lạc sẽ hiểu tất cả những điều này. Trong mắt cô ấy rõ ràng tràn đầy ngưỡng mộ đối với tôi, sao cô ấy có thể thay đổi dễ dàng như vậy? Cô ấy từ chối lời cầu hôn của tôi, muốn chia tay với tôi, trả lại tất cả những gì tôi đã tặng, cô ấy tránh mặt tôi và xin nghỉ phép năm để đi du lịch một mình.

Tất cả chỉ là một cơn giận dữ, vì điều gì đó mà tôi không thể nhớ rõ. Tôi sẽ đợi, và khi cô ấy tự bình tĩnh lại thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cham-soc-co-ay-di/9.html.]

Mỗi ngày tôi đều đến dưới lầu nhà cô ấy, chỉ cần cô ấy thấy tôi đợi thì cô ấy sẽ hiểu ý tôi. Nhưng mọi chuyện có vẻ không đơn giản như tôi nghĩ, mọi chuyện đã đi chệch hướng. Cô ấy đang rời bỏ tôi.

Tôi không còn thấy chút ánh sáng rực rỡ nào trong mắt cô ấy nữa. Cho đến khi tôi nhìn thấy cô ấy cùng những người đàn ông khác, nói chuyện, cười đùa và vui vẻ, đây là điều tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi bắt đầu hoảng sợ và nhớ lại từng khoảnh khắc giữa chúng tôi trong đêm khuya. Thật tệ khi tôi luôn để cô ấy một mình.

Tôi nghĩ, tôi phải hạ thấp phẩm giá của mình.

Cô ấy không thể để tôi quen với sự tồn tại ân cần này rồi không muốn tôi nữa, thật không công bằng.

Tôi cầu xin cô ấy cho tôi một cơ hội khác, nhưng cô ấy từ chối mà không hề suy nghĩ, thậm chí tôi còn có ý muốn g--iết ai đó. Tại sao vị bác sĩ trẻ đó có thể đưa Lâm Lạc rời đi, đó là Lâm Lạc của tôi!

Tôi vẫn trơ tráo theo họ về nhà, đêm tháng 11 lạnh, có sương giá, tôi đứng dưới lầu rất lâu, nhìn ánh đèn mờ ảo trong nhà cô ấy và bóng dáng hai người ra vào.

Vị bác sĩ trẻ kia không rời khỏi nhà cho đến khi đèn tắt. Họ thực sự ở bên nhau. Cô ấy thực sự không muốn tôi nữa.

Tôi không phải là người trì hoãn nhưng lần này tôi có quá nhiều lo lắng.

Tôi đã nói rõ mọi chuyện với Vu Đồng. Mỗi lần cô ấy đưa ra yêu cầu với tôi, cô ấy đều dùng công ơn của cha cô ấy đối với tôi để đe dọa. Tôi đau đớn và bất lực.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Dần dần, tôi quen với việc cô ấy yêu cầu và cho đi. Lẽ ra Lâm Lạc nên nói với tôi về nỗi bất bình của cô ấy sớm hơn và yêu cầu tôi thức tỉnh sớm hơn. Cũng may, mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng Lâm Lạc thực sự đi rồi.

Cô ấy đã ở bên tôi ba năm và nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cười tươi như ngày hôm đó. Có lẽ, vị bác sĩ trẻ đó là người thích hợp nhất với Lâm Lạc.

Tuy nhiên, tôi thường mơ lại vào lúc nửa đêm và nhìn thấy cô gái có đôi má ửng đỏ khi lần đầu gặp tôi cách đây vài năm. Cô ấy tên là Lâm Lạc.

Và tôi đã mất cô ấy.

Lâm Lạc không còn là của tôi nữa và đây là nỗi đau tôi sẽ không bao giờ quên.

Loading...