Chạm để tắt
Chạm để tắt

Chăm sóc cô ấy đi - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-11 15:04:45
Lượt xem: 1,508

12

Tôi cắn một miếng lớn, miệng lưỡi Lục Cận thực sự rất khó chịu.

“Đáng lẽ cô nên chia tay anh ta từ lâu rồi, ở bên anh ta chỉ khiến cô ngày càng lầm lì ít nói hơn thôi. Không chừng sẽ rơi vào trầm cảm, cô là một cô gái xinh đẹp nhưng không biết tính toán. "

Lời này của hắn chắc chắn đang nghi ngờ gu chọn bạn trai của tôi, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, tôi cảm thấy cũng đúng như vậy, quả thực không có ký ức vui vẻ nào trong ba năm cùng Trần Bắc.

“Em nghĩ gì về tôi?” Lục Cận hung hãn tiến tới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc.

“Khía cạnh nào?” Tôi bối rối hỏi.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

"Em muốn biết khía cạnh nào? Hay để tôi nói cho em, cái gì tôi cũng tốt hết. Xét về ngoại hình, tôi đẹp trai và có hàm răng chắc khỏe, sáng bóng, tôi sẽ không để mất chiếc răng nào cho tới khi tôi thành ông lão bảy, tám mươi tuổi. Tôi chơi bóng quanh năm và thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên xương rất chắc khỏe. Tôi cao, tập luyện thường xuyên, có thân hình khỏe mạnh và cân đối, không có thói quen xấu. Nhìn đi, tôi là một người đàn ông xuất sắc.”

“Vậy à?” Tôi cắn miếng táo cuối cùng. Hắn đang quảng cáo để bán mình như hàng hóa trên TV.

"Lâm Lạc, Em ngốc sao? Tôi nói rõ ràng như vậy, em còn không hiểu sao?" mặt Lục Cận đỏ bừng đến tận mang tai, nhìn rất đáng yêu.

"Gọt một quả táo khác cho tôi." Tôi ra lệnh với một nụ cười.

“Tôi sẽ gọt, tôi dùng cái ôm để gọt cho em.” Dù nói vậy nhưng Lục Cận vẫn gọt một quả táo khác cho tôi.

Tôi nhìn hắn cảm nhận được khói và lửa trên thế giới này. Hiếm có, thoải mái và tùy tiện. Đây là thứ mà Trần Bắc không bao giờ có thể cho tôi.

Trời tối sớm hơn trước nhiều, bên ngoài chưa đến tám giờ đã tối đen như mực Lục Cận đứng dậy định rời đi thì bị tôi ngăn lại.

"Dự báo thời tiết nói đêm nay trời sẽ lạnh hơn, bên ngoài đã có sương giá rồi. Đêm nay ở lại đây đi."

Lục Cận trợn to đôi mắt không thể tin được nhìn tôi, sau đó phát ra một âm thanh như bị sét đánh: “Vị cô nương này, em có biết em đang nói gì không? Em là một cô gái ngoan ngoãn, tại sao lại hư hỏng như vậy? Em học từ bao giờ?"

"Ồ, lẽ ra khi em hỏi tôi thế nào, tôi không nên giới thiệu bản thân."

“À không. Tôi đã suy nghĩ hơn 20 năm, gần 30 năm. Em không thể nói dối tôi. Cha mẹ tôi đã nuôi tôi và đất nước đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc, công sức để đào tạo tôi. Nếu đùa giỡn với tình cảm của tôi, thì, nói một cách đơn giản thì tôi thấy có lỗi với cha mẹ và đất nước, nhưng nói lớn thì ảnh hưởng đến sự tiến bộ của toàn thể nhân loại…”

Tôi ném cho hắn một chiếc gối rồi quay người bước vào phòng, có lúc tôi thực sự muốn bịt cái miệng ồn ào của hắn lại.

"Anh nên ngủ ở đâu? Bạn gái..." Lục Cận mở cửa phòng tôi và hét lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/cham-soc-co-ay-di/8.html.]

"Ghế sô pha!" Tôi nằm xuống giường không nhịn được cười.

13

Chúc ngủ ngon, tôi cũng ngủ ngon. Buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Vu Đồng. Tôi không biết cô ta gọi tôi để làm gì. Tôi cúp máy, cô ta lại gọi đi gọi lại nhiều lần.

"Lâm Lạc, tôi đang ở dưới nhà cô, xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cô!"

Giọng nói của Vu Đồng trong điện thoại đầy hoảng sợ, điều mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây, cô ta đã quen với việc được cương chiều và tự tin.

Tôi thay quần áo và mở cửa, nhưng không nhìn thấy Lục Cận ngồi trên ghế sô pha.

Tôi đi xuống cầu thang và nhìn thấy Vu Đồng. Đôi mắt cô ta đỏ hoe vì khóc, ngay khi nhìn thấy tôi cô ta vội chạy đến.

"Cô cho rằng cô là ai? Chính cô nói cho tôi biết cô thích Trần Bắc, không thể muốn thì nói thích, không muốn lại nói không!"

Tôi đẩy cô ta ra, không biết cô ta đột nhiên nói như vậy với tôi là có ý gì. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tôi nhường vị trí của mình cho cô ta sao?

"Cô thật có năng lực, đêm qua Trần Bắc nói sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng với tôi, anh ấy sẽ cho tôi một số tiền lớn, tôi muốn gì cũng được, chỉ là không tiếp tục chiếu cố cho tôi nữa thôi."

"Lâm Lạc, Trần Bắc nợ tôi! Cha tôi là thầy của Trần Bắc, ông ấy dùng mọi nguồn lực để huấn luyện Trần Bắc! Trước khi cha tôi qua đời, ông đã nhờ Trần Bắc cả đời chăm sóc tôi thật tốt! Anh ấy đã hứa rồi! Tại sao ta phải nuốt lời vì cô? Hãy trả lại cho tôi!"

Lời nói của Vu Đồng khiến tôi bất ngờ. Trước đây Trần Bắc chưa bao giờ nói với tôi rằng anh ta có mối quan hệ thế này với Vu Đồng. Nhưng ngay cả như vậy thì vẫn không nên có người thứ ba trong chuyện tình cảm, nếu không cái gai sẽ luôn ở đó.

Sáng nay trời quá lạnh nhưng vẫn thu hút rất nhiều người. Vu Đồng không đeo kính râm, vết thương trên mặt càng lộ rõ hơn.

"Cô có biết hôm qua Trần Bắc đứng dưới nhà cô cả đêm không? Toàn thân lạnh cứng, sốt gần 40 độ, anh ấy vẫn đang nằm trong bệnh viện. Cô đã cho Trần Bắc loại thuốc lắc nào vậy, Lâm Lạc? Cô có xứng với anh ấy không?" Vu Đồng hét vào mặt tôi.

Trong cơn tức giận, cô ta giơ tay tát tôi, cái tát rất giòn nhưng lại không trúng vào mặt tôi, là Trần Bắc cản, anh ta vẫn mặc đồ bệnh nhân.

Sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, trên mặt có vết tát, khóe mắt đỏ ngầu nhìn tôi: "Anh, anh có thể xin em một cơ hội nữa được không? Một cơ hội để bắt đầu lại."

"Anh ơi!" Vu Đồng hét lên.

Trần Bắc dùng giọng yếu ớt mắng cô ta, nhìn tôi chờ đợi câu trả lời.

“Chúng ta không thể quay lại được, hãy tự lo cho mình.”

 

Loading...