Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bảo Vệ Anh Thật Tốt - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-04 01:34:36
Lượt xem: 642

 

Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ đẩy cửa phòng Cố Ngôn Triệt ra, trở tay khoá trái cửa lại.

 

Thói quen không khóa cửa vào ban đêm của anh ấy thật không tốt, sau này tôi sẽ nói với anh ấy về điều này.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy còn sống, hai mắt tôi liền rưng rưng.

 

"Hmm... nóng quá... Ly Ly, anh nóng quá... anh muốn..."

 

Giọng nói khàn khàn trầm thấp trong phòng tối phá lệ rõ ràng.

 

Tôi bước tới trước cửa sổ, kéo ra một khe hở trên rèm để ánh trăng lọt vào.

 

"Ly Ly, anh yêu em nhiều lắm..."

 

Cũng may sau khi uống thuốc anh ấy choáng váng nên không nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng của tôi, nếu không sẽ thật sự rất xấu hổ.

 

Đúng lúc tôi đang muốn tiếp tục giúp anh ấy giảm bớt sự khó chịu, anh bất ngờ đẩy tôi ra, giống như một con sư tử cảnh giác lại phòng vệ.

 

"Cô là ai?"

 

Dưới ánh trăng, tôi phát hiện trên tay anh có vô số vết răng, đều là do anh ấy tự tạo ra để chống lại tác dụng của thuốc.

 

"Ra ngoài, ra ngoài, đừng chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ chếc cho cô xem!"

 

Lời nói của anh hung dữ như vậy nhưng lại vô cùng yếu ớt, giọng nói mang theo chút run rẩy, giống như một con c.h.ó nhỏ đang cố gắng hết sức để trở thành một con c.h.ó săn lớn.

 

Tôi đi chân trần xuống giường bật đèn.

 

Ánh đèn sáng ngời có chút chói mắt, Cố Ngôn Triệt đưa tay che mắt lại, chậm rãi mở ra thêm lần nữa.

 

Cuối cùng anh ấy cũng nhìn rõ người đến là tôi, đôi mắt anh ấy đỏ hoe, đáng thương lại tủi thân.

 

"Ly Ly, anh cảm thấy khó chịu quá, muốn em hôn anh."

 

Tôi dang hai tay ra trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: 

 

“Anh lại đây hôn em đi, ôm một cái rồi bế lên cao nữa, có được không?”

 

Lông mày anh nhướn lên, đôi mắt sáng ngời lấp lánh.

 

Anh nghiêng người qua, vội vàng hôn lên môi tôi.

 

"Thật nhỏ. Vòng eo của Ly Ly nhỏ như anh nghĩ vậy."

 

"Mỗi lần em múa ba lê, anh đều lo lắng eo của em nhỏ như vậy lỡ như nó bị gãy phải làm sao bây giờ?"

 

"Anh yêu em rất nhiều, Ly Ly, anh thực sự yêu em rất nhiều..."

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

 

4.

 

Từ rạng sáng cho đến khi ngoài cửa sổ vang lên tiếng gà gáy, trời cũng tờ mờ sáng.

 

Anh ấy cẩn thận nhét tôi vào trong chăn.

 

Sau đó giống như một con lười, ôm tôi thật chặt.

 

Lời nói đầy phấn khích cũng rất nhẹ nhàng.

 

"Ly Ly, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời anh. Em đối với anh thật tốt."

 

"Anh tưởng đó chỉ là mơ, nhưng khi biết đó là em, anh vui đến mức gần như muốn nổ tung. Ly Ly của anh mềm mại như một con thỏ trắng nhỏ. Anh thực sự rất thích."

 

Tôi thậm chí không thể mở mắt ra được, nhưng vẫn cố hết sức để phản bác lại.

 

"Không, không phải, em không phải là con thỏ trắng nhỏ."

 

Vốn dĩ tôi múa ba-lê rất giỏi, sau đó cơ thể tôi phát triển quá tốt nên tôi được chuyển sang múa cổ điển.

 

Haizzz, đây chính là nỗi đau của tôi khi còn nhỏ 

 

Cố Ngôn Triệt hôn lên tai tôi, mỉm cười dịu dàng: 

 

"Ừm, anh biết, Ly Ly nhà chúng ta là một con thỏ trắng lớn."

 

Tôi hài lòng, cọ cọ vào n.g.ự.c anh ấy rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

 

Kiếp trước, kể từ khi anh mất, tôi luôn dựa vào thuốc ngủ mới có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng tôi cũng không thể ngủ yên ổn, luôn luôn đột ngột thức giấc.

 

A Triệt của tôi đã trở lại, tôi phải bảo vệ anh ấy thật tốt.

 

Thật tốt.

 

 

Lúc tỉnh dậy, tôi vừa lúc nhìn thấy cảnh hoàng hôn buông xuống bên cửa sổ.

 

Những đám mây được nhuộm thành màu cam, xinh đẹp vô cùng.

 

Giọng nói dịu dàng của Cố Ngôn Triệt vang lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/bao-ve-anh-that-tot/chuong-2.html.]

 "Tỉnh rồi à?"

 

Tôi thỏa mãn duỗi eo một cái, nhéo mặt anh, vui vẻ nói:

 

“A Triệt, nhìn thấy anh em thật sự rất vui.”

 

Anh ấy không hiểu ý trong lời nói của tôi, nhưng anh ấy biết tôi đang rất vui, cho nên anh ấy cũng vui theo.

 

"Muốn dậy chưa? Chú tới kêu mấy lần, cũng tới giờ ăn cơm chiều rồi."

 

Tôi làm nũng nói:

“Muốn anh nói công chúa xin mời đứng dậy.”

 

Anh cúi đầu hôn lên môi tôi, giọng nói trầm thấp khàn khàn : 

 

“Công chúa, xin mời em đứng dậy.”

 

5.

 

Vừa lúc đến giờ ăn cơm chiều, trong phòng khách có không ít khách khứa đang nói chuyện vui vẻ.

 

Tôi vô cùng thoải mái bước ra từ phòng Cố Ngôn Triệt, vết dâu tây trên cổ cũng không thèm che.

 

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Thẩm Tri Niệm đứng bên cạnh với vẻ mặt oán hậ.n, mặt cô ta còn chưa hết sưng, đánh một lớp nền thật dày.

 

Tôi vén tóc qua tai, cười khiêu khích.

 

“Thẩm Tri Niệm, sao sắc mặt của em khó coi quá vậy nè?”

 

Thẩm Tri Niệm tức giận, cố ý làm khó tôi: 

 

“Chị với anh Triệt cũng ham chơi quá đi, bây giờ cũng sắp tới giờ ăn cơm chiều luôn rồi.”

 

Tôi mỉm cười ôm lấy cánh tay Cố Ngôn Triệt, cố ý làm cô ta ghê t.ở.m:

 

"Trễ lắm rồi sao? Dù sao chị và A Triệt cũng đã chính thức đính hôn rồi. Thực ra chơi trễ một chút cũng được mọi người chúc phúc mà."

 

Xung quanh có tiếng cười nói vui vẻ, những người còn ở lại đây đều là những người có mối quan hệ rất thân thiết, họ đều đến đây để dự lễ đính hôn của tôi và A Triệt.

 

"Cũng không phải, vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ cơm. Lại đây ngồi chơi một lúc đi đã."

 

“Ha Ha Ha, xem ra không bao lâu nữa uống được rượu mừng của hai người rồi.”

 

"Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Đó là duyên phận đã được vun đắp từ kiếp trước, là mối lương duyên do ông trời sắp đặt rồi."

 

Thẩm Tri Niệm tức giận đến mặt đỏ bừng,

 

Thật là buồn cười, đây là sân nhà của tôi, bọn họ đều là bạn bè của tôi, cô ta cho rằng vài câu nói nhẹ nhàng của cô ta có thể bôi đen được tôi sao?

 

Lúc này ba tôi cũng đi chơi golf về, cười đến mức mắt híp lại thành một đường thẳng.

 

“Tuổi các con cũng không còn nhỏ nữa. Cuối năm nay tìm một ngày tốt để tổ chức hôn lễ đi.”

 

Ông ta là một điển hình của việc đặt lợi ích lên hàng đầu, chỉ cần có thể liên hôn với nhà họ Cố, dù là tôi hay Thẩm Tri Niệm cũng đều không thành vấn đề.

 

Sở dĩ đồng ý cho cô ta vào nhà, không phải vì quá yêu thương cô ta, vì cô ta lớn lên khá xinh đẹp, có thể liên hôn để mang lại lợi ích cho ông ấy.

 

Thẩm Tri Niệm nghe được lời này, lập tức nhảy ra ngăn cản:

 

“Ba, thầy nói năm nay không tốt, không nên kết hôn, nếu không sẽ bị hao hụt tiền của.”

 

Chân mày ba tôi lập tức nhíu lại, làm ăn buôn bán kỵ nhất là điều này.

 

Thẩm Tri Niệm nhìn tôi cười đắc ý.

 

Tôi cong môi nói: 

 

“Em gái mau im lặng đi, đừng để mọi người chê cười."

 

“Chờ ba năm mới có một năm nhuận(*), vạn vật sinh sôi nảy nở. Lúc này thích hợp để tổ chức hôn lễ qua miệng của em lại không thích hợp nữa?"

 

(*)Có thể còn tốt hơn những năm khác, vì nhuận là dư dả, nhiều may mắn.

 

"Những lời này của em vừa nói làm không ít thầy phong thủy phải tức giận đến hộc máo đâu."

 

Tôi vừa nói ra thuật ngữ chuyên môn, Thẩm Tri Niệm lập tức bị v.ả mặt.

 

Vốn dĩ cô ta chỉ nói lung túng, không biết năm nhuận là gì nên sững sờ vài giây.

 

Lúc này, một số người lớn ở bên cạnh cũng lên tiếng: 

 

"Đúng vậy, năm nhuận mang lại nhiều may mắn hơn. Là một ngày thật tốt. Giới trẻ ngày nay nói chuyện đều không biết suy nghĩ chút nào."

 

Lần này xác nhận là Thẩm Tri Niệm nói nhảm.

 

Kỳ thật Thẩm Tri Niệm cũng không phải là sai hoàn toàn, năm nhuận ở một số nơi còn gọi là năm đào hoa, ám chỉ sẽ có hai cuộc hôn nhân, không thích hợp để kết hôn.

 

Nhưng cô ta cái gì cũng không hiểu lại còn chịu thiệt.

 

 

 

 

Loading...