Chạm để tắt
Chạm để tắt

BÁN THÂN KHÔNG BÁN NGHỆ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:48:38
Lượt xem: 1,580

Hôm nay là ngày cưới của tôi, nhưng chú rể lại chậm chạp mãi không xuất hiện. 

 

Giờ lành đã qua, chú rể gọi điện, nói rằng anh ta bận việc, không thể đến kịp, bảo tôi tự tìm cách xử lý. 

 

Tôi cười lạnh, ai cho anh ta cái quyền đó chứ?! 

 

Cúp máy xong, tôi lập tức thuê một người đàn ông khác để tiếp tục lễ cưới một cách trọn vẹn.

 

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

1  

Tôi và Tô Dương đã được định hôn từ bé, khi tôi tròn mười tám tuổi, chúng tôi đã đính hôn.  

 

Tôi là con một, đồng thời cũng là người thừa kế của nhà họ Ôn.  

 

Tôi chưa từng yêu đương, tất cả thời gian của tôi đều dành cho công việc. 

 

Tuy nhiên, không biết từ khi nào, tin đồn rằng tôi yêu Tô Dương sâu đậm, tôi không thể sống thiếu anh ta được lan ra khắp nơi.  

 

Thật ra, yêu cầu của tôi đối với Tô Dương không cao:  

 

Thứ nhất, ít nhất phải có sự tôn trọng đối phương.  

 

Thứ hai, sau khi kết hôn, không được ngoại tình.  

 

Nhưng anh ta dường như không đạt được yêu cầu nào cả.

 

Hôm nay là ngày cưới của chúng tôi, nhưng anh ta vẫn chưa đến. 

 

Anh ta chỉ gọi điện mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, chỉ nói rằng anh ta có việc bận, không thể đến, tôi tự mình sắp xếp giải quyết.

 

Giọng điệu của anh ta như thể đó là điều đương nhiên, chẳng lẽ anh ta thực sự nghĩ rằng tôi không thể sống thiếu anh ta sao?  

 

Bên tai, cô bạn thân Tang Điền Điền đang m ắ n g c h ử i Tô Dương lần thứ N: "Cái thằng khốn Tô Dương đó nghĩ cái gì vậy? Đã đến lúc nào rồi mà còn chậm chạp không đến, nếu còn không đến, chúng ta cứ đổi người đi, ở đây thiếu gì trai.".  

 

Tôi nhìn cô ấy, cười nhẹ một tiếng: "Được."  

 

Cô ấy ngừng lại, ánh mắt hơi sững sờ: "Bảo bối à, ý cậu là sao?"  

 

Tôi điềm tĩnh nói: "Đổi chú rể, cậu cho mình thuê một người đi."  

 

"Cậu nói thật đấy à?" 

 

Mặc dù cô ấy hỏi vậy, nhưng trong ánh mắt đã toát lên vẻ phấn khích: "Yên tâm, trong vòng nửa tiếng chị đây đảm bảo sẽ giải quyết xong cho cưng, cứ để thằng khốn Tô Dương đó cút đi."  

 

Hiệu suất của Điền Điền rất cao, mười lăm phút sau, một người đàn ông bước vào phòng trang điểm cô dâu.  

 

Lần đầu nhìn thấy cậu, trong đầu tôi chỉ có mấy chữ - giống Vương Tuấn Khải!  

 

Tôi biết mấy chàng trai ở chỗ Tang Điền Điền đều là hàng chất lượng cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này.  

 

"Chắc Điền Điền đã nói rõ với cậu rồi phải không? Tôi cần người giả làm chú rể cứu nguy cho lễ cưới này." 

 

Tôi kéo lại dòng suy nghĩ của mình, bắt đầu nói chuyện chính.  

 

Cậu ấy ngơ ngác một lúc, ngoan ngoãn đáp: "Ừm, đều nghe theo chị."  

 

Tôi rất hài lòng, lập tức dẫn cậu ấy đến sảnh cưới.  

 

Chúng tôi nắm tay nhau bước lên bục cao ở giữa, tôi mỉm cười giới thiệu với người dẫn chương trình đang lo lắng đến toát mồ hôi: "Đây là chú rể..."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-than-khong-ban-nghe/chuong-1.html.]

 

Tôi giới thiệu được một nửa mới chợt nhận ra mình vẫn chưa biết tên cậu ấy.  

 

Dường như hiểu ý tôi, cậu ấy tiếp lời: "Giang Lăng Vân."  

 

"Thanh Thanh, con đang làm cái trò gì vậy? Chuyện này có thể đem ra đùa giỡn được sao?" 

 

Mẹ của Tô Dương đột nhiên đứng dậy, lao thẳng đến trước mặt tôi.  

 

Trong lòng tôi cười lạnh, thời gian bắt đầu hôn lễ đã qua một tiếng, trước đó mẹ của Tô Dương không hề lo lắng gì, bây giờ thì lại bắt đầu tỏ ra sốt ruột.  

 

Bà ta lớn tiếng quát tôi: "Tôi đã nói với cô rồi, Dương Dương có chuyện quan trọng cần làm..."  

 

"Cô ạ, nếu việc đi chăm sóc người phụ nữ khác quan trọng hơn lễ cưới của mình, thì lễ cưới này thật sự không hợp với anh ta."  

 

Tôi nói với giọng nhẹ nhàng, coi như giữ thể diện cho hai nhà.  

 

Thật ra hơn một tiếng trước, tôi đã nhận được bức ảnh Tô Dương đang ở b ệ n h v i ệ n cùng một cô gái khác, nhưng tôi không quá để tâm.  

 

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt né tránh vì hoảng sợ của mẹ Tô Dương lúc này, cộng thêm vẻ mặt ngượng ngùng của bố Tô Dương, tôi không nhịn được mà bật cười.  

 

Hóa ra cả nhà họ đều biết, nhưng lại chỉ giấu tôi?  

 

Thật là nực cười!  

 

"Đây là lễ cưới của tôi, nếu anh ta không thể đến, thì đổi người, lễ cưới bắt đầu." 

 

Rõ ràng là lỗi của nhà họ Tô, vậy mà họ vẫn ngang nhiên trách móc tôi, thật là nực cười! 

 

Bố của Tô Dương cầm điện thoại đi đến, nói với tôi: "Thanh Thanh, đừng làm loạn nữa, Tô Dương vừa gọi điện đến, con nói chuyện với nó đi."  

 

"Chú, không cần đâu."  

 

"Tốt lắm, Ôn Nhược Thanh, cô giỏi lắm, tốt nhất là cô đừng có hối hận." 

 

Mẹ của Tô Dương thấy tôi đã quyết định, bà ta lập tức buông lời cay nghiệt, dẫn theo họ hàng và bạn bè rời đi.  

 

Sau đó, lễ cưới diễn ra, Giang Lăng Vân thể hiện rất tốt, cậu ấy đẹp trai, biết cách cư xử, hơn hẳn Tô Dương.  

 

Nếu không phải tôi biết trước anh ta là diễn viên mà Tang Điền Điền mang đến, tôi sẽ nghĩ rằng cậu ấy là một nhân vật lớn có tiếng tăm, bởi vì khí chất điềm tĩnh của cậu ấy thật khiến người khác ấn tượng.

 

Tôi thầm nghĩ, với diễn xuất này, chắc chắn sau này sẽ nổi tiếng!

 

2  

Gia đình tôi hài lòng với Giang Lăng Vân hơn cả tưởng tượng của tôi, họ chỉ hận không thể để tôi và cậu ấy sinh con ngay lập tức.

 

Sau khi lễ cưới kết thúc, tôi lấy điện thoại ra, thấy có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tô Dương.  

 

Tôi lập tức chặn tất cả các phương thức liên lạc của anh ta.  

 

Giang Lăng Vân nhìn tôi, khóe môi hiện rõ nụ cười: "Chị à, chị đối xử với người yêu cũ như vậy, em rất vui."  

 

Tôi liếc cậu ấy một cái, người yêu cũ thì liên quan gì đến cậu chứ?  

 

Tôi lấy ra một tấm séc đưa cho cậu ấy: "Đây là tiền thù lao hôm nay của cậu, cảm ơn nhé."  

 

Hôm nay cậu ấy thể hiện rất tốt, nên số tiền tôi trả cũng rất hậu hĩnh.

 

Loading...