Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 51

Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:18:24
Lượt xem: 11

Trước khi vào phòng tắm, Diệp Tương còn lo lắng việc thức khuya sẽ khiến sắc mặt mình kém đi, hoặc là xuất hiện quầng thâm mắt, nhưng đứng trước gương, nhìn làn da trắng nõn nà, Diệp Tương cuối cùng cũng yên tâm phần nào.

Kỹ thuật trang điểm của cô rất kém, muốn cô che đi những dấu vết này thật sự có chút làm khó, nhưng bảo cô gọi Kỷ Từ dậy sớm như vậy, cô cũng không mở miệng được.

Rửa mặt xong, Diệp Tương ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mớ đồ trang điểm bị mình đổ ra, rơi vào trầm tư.

Những thứ này vẫn là cô mua đại lúc học lớp lễ nghi năm nhất, tổng cộng chỉ dùng được vài lần.

Mà hôm nay có lẽ phải dùng đến chúng rồi.

Ít nhất khi xuất hiện trước mặt Kinh Vân Phi một lần nữa, cô nên trông xinh đẹp hơn so với hình ảnh đầu bù tóc rối trong ký ức của anh mới phải.

Diệp Tương gõ vào ô tìm kiếm “Trang điểm hằng ngày”, sau đó nhấn enter, trong vô số video hướng dẫn đủ loại, cô click vào một video hướng dẫn chi tiết dành cho người mới bắt đầu.

Học now làm now chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu nhỉ?

Kết quả trang điểm cuối cùng khiến Diệp Tương cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nhìn điện thoại, đã sắp đến giờ hẹn, cô đành từ bỏ ý định trang điểm lại, thay quần áo ra ngoài.

Lúc Diệp Tương đến nơi, vừa nhìn đã thấy chàng trai đang ngồi bên cạnh cửa sổ kính trong suốt.

Mái tóc ngắn màu đen không khác gì thời cấp ba, chân dài miên man, vóc người rắn chắc do thường xuyên tập luyện thể thao, mặc một bộ đồ thể thao đơn giản cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Chiếc bàn có chút thấp so với anh, cơ thể hơi cúi xuống giống như một con báo săn đang chuẩn bị lao ra, tràn đầy sức sống.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Dường như anh không thay đổi gì nhiều, vẫn luôn là tâm điểm của mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-51.html.]

Còn cô cũng không có gì thay đổi, vẫn là hạt bụi nhỏ bé, mờ nhạt trước mặt anh.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, anh quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Tương, ngẩn người một lúc, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.

Mãi cho đến khi chàng trai đứng trước mặt Diệp Tương, mùi hương sạch sẽ dễ chịu phả vào mặt, cảm giác không chân thực của cô mới vơi đi phần nào.

Như thể chưa từng có khoảng cách, Kinh Vân Phi mỉm cười chào hỏi cô: “Diệp Tương, lâu rồi không gặp.”

“…Lâu rồi không gặp.”

Kinh Vân Phi giúp cô đẩy cửa, sau khi hỏi cô muốn uống gì thì đi đến quầy gọi món, Diệp Tương ngồi xuống phía đối diện chỗ anh vừa ngồi.

Sáng sớm ít người uống trà sữa, Kinh Vân Phi rất nhanh đã quay lại, trên tay còn bưng một cái khay.

Anh đặt cốc trà sữa nhiệt độ thường trước mặt Diệp Tương, sau đó mở nắp một cốc khác, đẩy đến trước mặt cô.

Diệp Tương nhìn vào, bên trong là đá viên.

“Tớ nhớ cậu luôn thích uống lạnh,” Kinh Vân Phi dừng một chút, “nhưng cơ thể cậu không tốt, uống nhiều đồ lạnh sẽ dễ bị đau bụng.”

“Nhân viên cho đá viên là cho một lần, tớ sợ cậu…” Anh không nói hết câu.

“Nên tớ tự ý bảo nhân viên để riêng đá viên và trà sữa, như vậy cậu có thể tự điều chỉnh, hy vọng cậu đừng để ý.”

 

Loading...