Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-08-17 01:25:43
Lượt xem: 26

Chu Trạch livestream đến tận rạng sáng mới off, còn Diệp Tương sau khi tách khỏi anh cũng không chơi game được bao lâu liền offline.

Thịnh Lẫm nhắn tin hỏi cô khi nào đến thăm anh ta, Diệp Tương vốn không định để ý đến anh ta, nhưng Thịnh Lẫm dường như đã phát hiện ra suy nghĩ của cô, liền nói với cô: 【Chị, nếu chị không đến, ban đêm em sẽ lén trốn ra ngoài chơi đấy.】

Lòi uy h.i.ế.p trắng trợn,偏偏 Diệp Tương lại chẳng làm gì được anh ta.

Lúc đến bệnh viện, Diệp Tương đã chuẩn bị tâm lý phòng bệnh sẽ bốc mùi, dự định nếu Thịnh Lẫm còn quá đáng nữa, sẽ lập tức gọi điện thoại cho Khương Doanh.

Giao diện điện thoại đã được cô chuyển sang màn hình gọi điện, nhưng khi cô đẩy cửa bước vào, phát hiện tình hình trong phòng đã khác xa so với buổi sáng.

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hòa phả ra hơi lạnh, lúc này không còn ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nữa, ngược lại, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương đào nhàn nhạt.

Đào là loại trái cây cô thích ăn nhất, mùi đào cũng là mùi hương cô thích nhất.

Không ngờ Thịnh Lẫm lại có điểm giống cô ở khoản này.

Phòng VIP có phòng tắm riêng, cô vừa vào không lâu, cửa phòng tắm đã mở ra, Thịnh Lẫm đang lau tóc, trên cổ quàng một chiếc khăn tắm, nghiêng đầu đi ra.

Nhìn thấy Diệp Tương, trên mặt anh ta nhanh chóng nở nụ cười, "Em biết ngay là chị sẽ đến thăm em mà."

Diệp Tương thầm oán.

Nếu không phải lo lắng cậu lén trốn ra ngoài chơi xảy ra chuyện, tôi mới không đến.

Nhưng thái độ của Thịnh Lẫm so với buổi sáng bình thường hơn rất nhiều khiến cô cũng không muốn tiếp tục so đo chuyện lúc trước, hờ hững "Ừ" một tiếng, tìm đại một chỗ ngồi xuống liền bắt đầu nghịch điện thoại.

Thịnh Lẫm đi đến bên cạnh Diệp Tương, "Em đói."

Trên người anh ta bây giờ là mùi sữa tắm thơm mát sạch sẽ.

Diệp Tương ngẩng đầu nhìn anh ta, "Sao cậu không bấm chuông gọi y tá mang cơm lên?"

Phòng bệnh VIP chi phí cao, dịch vụ tương đối chu đáo hơn.

Thịnh Lẫm lê dép lê, đi đến ngồi xuống ghế sô pha đối diện Diệp Tương, "Không quen ăn cơm bệnh viện, hơn nữa em không phải đang đợi chị mang cơm cho em sao, sáng nay chị đã nói rồi."

Diệp Tương mím môi, "Bạn cậu mua cho cậu cũng được mà, hoặc là cậu có thể gọi đồ ăn ngoài."

Lúc đến cô đang giận Thịnh Lẫm, đã sớm quên mất lời hứa trước đó.

"Bọn họ đâu?" Diệp Tương thuận miệng hỏi một câu.

Thịnh Lẫm đang ngồi khom lưng, dáng vẻ lau tóc trông giống như một chú mèo lười đang l.i.ế.m lông, sau khi nghe thấy lời Diệp Tương nói, đôi mắt bị tóc mái che khuất lóe lên một tia ngẩn ngơ.

Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ manh mối gì, "Bọn họ á... Người nhà bọn họ đợi bọn họ về ăn cơm, sáng đã đi rồi."

"Không giống như em, không ai quản."

Diệp Tương nhớ tới những điều Khương Doanh từng nói với cô về Thịnh Lẫm, trong lòng có chút thương cảm cho anh ta, nhưng quen biết chưa sâu, cô lại không biết nên an ủi Thịnh Lẫm như thế nào.

Thịnh Lẫm nhận ra sự im lặng của cô, nhướng mày nhìn cô, nở một nụ cười thờ ơ, "Chị, sao trông chị còn đau lòng hơn cả em vậy, em quen rồi. Hơn nữa, chị không phải đã đến rồi sao."

Hình như là động vào vết thương sau gáy, anh ta "Hít" một tiếng, buông chiếc khăn đang lau tóc xuống.

Chiếc khăn trắng tinh nhuốm một mảng máu, Diệp Tương vội vàng đứng dậy đi đến bấm chuông gọi y tá bên cạnh giường, đồng thời xoay người anh ta lại, xem vết thương trên đầu anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-49.html.]

"Vết thương chưa lành hẳn thì đừng tắm gội gì nữa, bẩn hai ngày cũng không ai chê cậu đâu."

Thiếu niên nhìn mái tóc đen nhánh của cô vì cúi người mà buông xuống, cùng với đường cong cổ thon dài ẩn hiện phía sau, ngón tay đặt bên hông khẽ động, ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Thịnh Lẫm lại nghe lời một cách kỳ lạ, dáng vẻ ngoan ngoãn giống như một con búp bê mèo lớn, "Sáng nay chị nói em hôi."

Động tác của Diệp Tương khựng lại, rụt ngón tay đang luồn trong tóc anh ta về, "...Tôi không có nói những lời này."

Cô chỉ là ghét mùi t.h.u.ố.c lá thôi.

"Vậy là em nhớ nhầm." Thịnh Lẫm cười toe toét.

"Đau lắm à?" Diệp Tương cụp mắt hỏi anh ta, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, "Lát nữa bác sĩ sẽ đến, nhịn một chút."

"Nhưng nói trước, tôi sẽ không bao che cho cậu đâu."

Hành động của anh ta tuyệt đối là trái với lời dặn của bác sĩ.

Thịnh Lẫm uể oải "Ừ" một tiếng, không để tâm lắm đến vết thương của mình, "Hình như bác sĩ đúng là có nói không được vận động mạnh, cũng không được gội đầu tắm rửa."

"Nhưng cũng không c.h.ế.t được, cùng lắm là khỏi chậm một chút thôi."

Anh ta ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng dưới ánh đèn nhìn cô chằm chằm, "Chị, đừng giận em nữa được không?"

Diệp Tương đột nhiên hiểu ra tại sao Khương Doanh luôn cảm thấy Thịnh Lẫm phần lớn thời gian đều khá ngoan.

Dù sao lúc anh ta giả vờ ngoan ngoãn thì thật sự rất ngoan.

"Em sai rồi, sáng nay không nên trêu chọc chị." Tốc độ quỳ xuống của Thịnh Lẫm nhanh đến mức khiến Diệp Tương cảm thấy kinh ngạc, "Sau này em nhất định sẽ hưởng ứng lời kêu gọi của thời đại, cải tà quy chính, làm người mới, nghiêm khắc với bản thân..."

Anh ta chắp hai tay lại, giơ lên bên đầu, "Cố gắng mỗi ngày thức dậy, đều đón nhận năng lượng tích cực!"

Vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên thật sự rất đối lập, nếu như không nhìn thấy hành vi khốn nạn của anh ta lúc sáng, Diệp Tương thật sự sẽ cho rằng anh ta là thanh niên gương mẫu năm tốt.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nhưng cơn giận của cô đúng là đã tiêu tan không ít, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười đầu tiên kể từ khi bước vào căn phòng này, "Bây giờ mới xin lỗi... Lúc sáng làm chuyện đó sao không biết suy nghĩ một chút."

"Lúc đó bị bệnh." Giọng điệu Thịnh Lẫm dứt khoát khẳng định, giống như không phải đang nói chính mình, "Bị đập vào đầu, chị có thể hiểu là bị thiểu năng trí tuệ."

Lời này thật sự khiến người ta khó tiếp lời.

"...Bây giờ không bị bệnh nữa?" Diệp Tương cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc, chỉ vào đầu anh ta.

Nào biết vì đang cố nhịn cười, đôi mắt cô long lanh như nước, giống như chứa đựng cả một hồ xuân thủy, lại như ánh sao trời lấp lánh rơi xuống.

Thịnh Lẫm nhìn đến ngây người, theo bản năng nắm lấy đầu ngón tay trắng nõn đang chỉ vào mình.

Ngẩn người một lúc, anh ta mới luống cuống buông bàn tay đang nắm lấy ngón tay mát lạnh của cô ra, giống như bị kim châm, nhảy dựng lên, chạy sang một bên.

Tên học bá bị người ta đập vào đầu một gậy mà vẫn có thể tự mình đi đến bệnh viện, lúc này lại có chút luống cuống.

Anh ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình.

Diệp Tương kỳ quái liếc nhìn anh ta một cái.

Thịnh Lẫm cảm nhận được, liếc nhìn cô một cái, sau đó mới cúi đầu lí nhí nói: "...Đã khỏi hẳn rồi."

 

Loading...