Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:31:43
Lượt xem: 13

Cô y tá không nhịn được bật cười thành tiếng, cô ném đồ đã dùng vào thùng rác, tháo găng tay ra, cười tủm tỉm nói: "Xong rồi, lát nữa mang ít thuốc về, bôi thuốc đúng giờ là được."

Lúc này Diệp Tương mới phát hiện, vừa rồi bị Giang Trừng dời đi lực chú ý, vết thương đã được xử lý xong, cô vậy mà không cảm thấy đau lắm.

"Bây giờ y học phát triển rồi, đợi vết thương đóng vảy, bôi thuốc mỡ liền sẹo đúng giờ, sẽ không để lại sẹo đâu." Câu này không biết là nói với ai.

Nhìn hai người đều không có động tĩnh, cô cười hỏi: "Em học sinh, em định tối nay ngủ lại phòng y tế sao? Gần mười giờ rồi, cô phải tan làm rồi."

Cuối cùng Giang Trừng cũng biết điều một lần: "Để em đi lấy thuốc cho cậu ấy, cậu đợi ở đây một lát, tớ đưa cậu về ký túc xá."

Quẹt thẻ bảo hiểm y tế xong, Giang Trừng dìu Diệp Tương mặc chiếc quần jean thời thượng một bên dài một bên ngắn ra khỏi phòng y tế.

Diệp Tương cúi đầu nhìn bộ dạng kỳ quặc của mình, cảm thấy mình nên cảm ơn trời đất vì đã gần mười giờ rồi, không có ai đến phòng y tế.

Nếu không thì thật sự mất mặt c.h.ế.t đi được.

Mặc dù bây giờ cũng không khá hơn là bao.

Vì muốn tránh người khác, Diệp Tương chỉ cho Giang Trừng một con đường vắng vẻ hơn.

Con đường này vắng vẻ là có lý do.

Trường bọn họ có xây dựng một hồ Thiên Nga, hồ Thiên Nga này không phải chỉ là hư danh, mà là thật sự có thiên nga.

Ban ngày thì không sao, nếu ban đêm đi ngang qua đây không cẩn thận dọa đến thiên nga, chắc chắn sẽ bị mổ cho một trận.

Mà con đường Diệp Tương chỉ, phải đi qua hồ Thiên Nga.

Nhưng bây giờ cô thà bị mổ, còn hơn là để người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Hai người im lặng đi một lúc, Giang Trừng bắt đầu tìm chuyện để nói.

Cậu ta hỏi: "Chân cậu còn đau không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-30.html.]

"... Đau."

Cho nên đừng có làm phiền cô nữa được không.

"Vậy... tôi cõng cậu về nhé?"

"Không! Cần!" Diệp Tương nghiến răng nghiến lợi.

"Nhưng mà chân cậu không phải rất đau sao?"

"Không cần, tôi tự đi được."

"Ồ, chân cậu không còn đau lắm nữa hả?"

"..."

Không thể nhịn được nữa, không cần phải nhịn nữa.

Diệp Tương hít sâu một hơi, dùng giọng điệu hung ác nhất từ trước đến nay: "... Cút! Đi!"

Nhưng rơi vào mắt Giang Trừng, lại giống như mèo con giương oai.

Hơn nữa còn là mèo con bị thương.

Giang Trừng cúi đầu nghiêng mặt nhìn cô, một khuôn mặt tuấn tú rơi vào mắt Diệp Tương, quả thực còn đáng sợ hơn cả ác ma.

"Nếu tôi cút đi, sẽ không có ai dìu cậu về nữa đâu."

Cậu ta vui vẻ cười, giống như một chú chó to xác đang chờ bắt bóng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Hiển nhiên, Diệp Tương chính là quả bóng mà cậu ta chuẩn bị tha đi.

Diệp Tương đứng im bất động.

 

Loading...