Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 224

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:36:51
Lượt xem: 10

Cốt truyện của bản cải biên mà người cây kể cho cô nghe là hoàng tử yêu người chị kế độc ác từ cái nhìn đầu tiên, việc tìm kiếm chủ nhân của chiếc giày thủy tinh chỉ là vì muốn giúp quốc vương tìm kiếm người con gái thất lạc bên ngoài, Lọ Lem thực chất là con gái của quốc vương, kết cục là hoàng tử và người chị kế độc ác bị giáng xuống làm thường dân, sống với nhau trong oán trách, còn Lọ Lem thì trở thành nữ hoàng tiếp theo của vương quốc.

Diệp Tương rất thích cốt truyện đã được thay đổi này, nhưng người đóng vai Lọ Lem dường như không thích——

So với nữ hoàng, cô ta càng muốn trở thành vợ của hoàng tử, một nàng công chúa.

“Ồ, ánh trăng của tôi, từ giây phút nhìn thấy em, trái tim anh đã hóa thành chú chim nhỏ của tình yêu, bay đến bên cành cây của em,” Hoàng tử tình nói, “Em có đồng ý cùng anh về cung, trở thành hoàng hậu của anh không?”

Người chị kế tóc xoăn nở nụ cười rạng rỡ như hoa, cô ta vui mừng nói: “Hoàng tử, em từng lo sợ liệu anh có yêu chủ nhân của chiếc giày này hay không, nhưng giờ phút này em mới phát hiện, khi tình yêu đích thực đến, mọi trở ngại đều có thể bỏ qua!”

“Em đồng ý!”

Theo yêu cầu của kịch bản, hoàng tử nên giả vờ hôn người chị kế, sau đó ba người rời khỏi sân khấu, thu hút sự chú ý của khán giả bằng lời thoại của người dẫn chuyện và những cảnh trí di động như bọn họ, chờ các diễn viên chính thay trang phục cho phân cảnh tiếp theo.

Nhưng ngoài ý muốn đã xảy ra, phân cảnh vốn nên là giả vờ hôn nhau, đột nhiên lại biến thành giả thành thật.

Diệp Tương ngây người nhìn thấy người chị kế tóc xoăn nhón chân lên, áp môi mình lên môi hoàng tử.

Là phông nền góc khuất của sân khấu, cô còn có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy, huống chi là Lọ Lem đứng rất gần bọn họ.

Ánh lửa bùng cháy trong mắt cô ta, một giây trước khi tấm màn buông xuống, Diệp Tương nhìn thấy Lọ Lem giơ tay tát người chị kế tóc xoăn một cái.

Tiếng bạt tai giòn giã bị tiếng đàn piano át đi, Diệp Tương lo lắng nhìn về phía hậu trường, đi theo những người khác di chuyển trên sân khấu.

Cô đi hết vòng này đến vòng khác, đến mức khán giả bên dưới đều nhận ra có gì đó không đúng, mà hậu trường vẫn chưa có ai lên.

Diệp Tương thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự bị người cây nói trúng rồi, ba người kia xảy ra chuyện rồi...

Vì vậy, cô lại đi theo những người phụ trách cảnh trí khác đi thêm một vòng để câu giờ.

Đến khi cô đi đến góc sân khấu rất gần tấm màn, đột nhiên bị người ta kéo vào trong.

Diệp Tương kinh ngạc quay đầu lại, cô Lý nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, nói: “Hai người kia không diễn được nữa, lát nữa phân cảnh Lọ Lem nhận tổ quy tông trở thành nữ hoàng do em diễn!”

“Em?” Diệp Tương vội vàng lắc đầu, “Em chỉ là một người nấm.”

Cô Lý kéo cô, cởi phăng bộ trang phục nấm ra, “Em không lên thì vở kịch này hỏng bét mất!”

Diệp Tương nhìn theo tầm mắt của cô ấy, chỉ thấy Lọ Lem và người chị kế đều tóc tai rối bời, trên khuôn mặt được trang điểm kỹ càng cũng có thể nhìn thấy dấu tay đỏ ửng.

Đây là... đánh nhau rồi?

Diệp Tương há hốc mồm.

“Kịch bản,” Cô Lý nhét một tờ giấy vào tay cô, “Trường chúng ta không có ai ngu ngốc cả, chỉ có mấy câu thoại đơn giản này, đừng nói với cô là em không nhớ nổi.”

Diệp Tương lướt mắt nhìn qua, quả thật đã ghi nhớ trong lòng, nhưng mà cô thật sự phải lên sân khấu sao?

Bị gọi lên sân khấu vào phút chót, thay thế nữ chính diễn nốt phân cảnh cuối cùng?

Trong lúc cô còn đang ngây người, cô Lý đã đưa một bộ váy dài cực kỳ lộng lẫy vào tay cô, “Cứ coi như là giúp cô, trước tiên hãy hoàn thành buổi biểu diễn, mọi chuyện đều dễ nói chuyện.”

Diệp Tương nhìn vào đôi mắt giống hệt mẹ mình của cô ấy, đành bất đắc dĩ nhận lấy bộ váy, đi vào phòng thay đồ thay.

Lúc cô bước ra khỏi phòng thay đồ, hậu trường vốn đang hỗn loạn bỗng chốc im lặng như tờ.

Cô Lý bước lên phía trước vuốt vuốt mái tóc hơi rối của cô, còn muốn làm gì đó thì có bạn học lo lắng chạy đến giục: “Nhanh lên sân khấu đi cô ơi, bọn họ không chống đỡ được nữa rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-224.html.]

Nhanh chóng thoa chút son cho Diệp Tương, cô Lý quan sát cô lần cuối, cổ vũ: “Đi đi, lát nữa chính là sân khấu của em.”

“Nếu cảm thấy sợ hãi,” Cô ấy an ủi, “Thì cứ coi như những người bên dưới đều là dưa hấu cà chua.”

Diệp Tương mím môi, xách váy đứng sau tấm màn.

Giây phút tấm màn được kéo ra, dáng vẻ của cô hoàn toàn lộ diện trước mặt khán giả.

Khán giả phát hiện nữ chính đã thay đổi, đầu tiên là im lặng trong chốc lát, sau đó bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Sao lại thay người rồi?”

“Xinh đẹp quá...”

“Bạn nào lớp nào thế? Sao chưa từng gặp bao giờ?”

“Cô ấy diễn vai gì? Lọ Lem à?”

“Cô ấy đang nhìn mình kìa! Cô ấy nhìn mình rồi!”

“... “

Có người bên dưới phấn khích vẫy tay muốn thu hút sự chú ý của Diệp Tương.

Mà Diệp Tương đang đứng giữa sân khấu, lúc này lại đột nhiên phát hiện, hóa ra bên dưới còn có một người quen của cô.

Sao Tống Bạch Vi cũng ở đây?

Trước đó anh ta nói thích xem náo nhiệt, Diệp Tương còn không tin.

Dù sao thì trông Tống Bạch Vi không giống người phàm trần chút nào.

Anh ta chỉ thích hợp sống trong biệt thự, yên tĩnh đọc báo uống cà phê mới phù hợp với khí chất của anh ta.

Nhưng bây giờ Diệp Tương hoàn toàn tin lời nói có vẻ như là đùa giỡn kia của anh ta.

Tổng giám đốc công ty lớn như vậy, sao chuyện náo nhiệt nào cũng đi xem thế.

Tống Bạch Vi nhìn thấy ánh mắt của cô, sau khi ngẩn người, liền cong môi với cô.

Diệp Tương sững sờ một lúc, có chút luống cuống quay người đi, nhanh chóng tập trung vào buổi biểu diễn.

Tống Bạch Vi ngồi bên dưới là do được mời đến, với tư cách là công ty hợp tác thực tập của rất nhiều trường cấp ba, không lâu trước đây, anh ta vừa mới quyên góp một tòa nhà cho trường Hãn Hải.

Ban đầu anh ta đang xem buổi biểu diễn một cách nhàm chán, khi Diệp Tương xuất hiện, anh ta theo bản năng ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng tập trung hơn rất nhiều.

Vị hiệu trưởng đang trò chuyện với anh ta thấy anh ta phản ứng như vậy, liền thông minh hỏi: “Đây là học sinh anh quen à?”

Tống Bạch Vi gật đầu, “Có chút giao tình.”

Anh ta không muốn nói thêm gì nữa, hiệu trưởng tự nhiên cũng sẽ không làm phiền vị mạnh thường quân hào phóng này, nhưng trong lòng lại tính toán, chờ khi có cơ hội, sẽ mời anh ta đến thêm vài lần nữa, biết đâu phòng thí nghiệm mới cũng sẽ có hy vọng.

Trên sân khấu, Diệp Tương lắp bắp nói lời thoại, may mà phân cảnh phía sau không còn nhiều lắm, phần lớn là độc thoại, nếu không cô thật sự không biết phải diễn với người khác như thế nào.

Tiếng bàn tán ồn ào từ khán giả khiến cô hơi hoảng hốt, nhưng hoảng hốt cũng vô dụng, Diệp Tương không giống người khác, cô càng hoảng hốt thì biểu hiện càng bình tĩnh.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Rất nhanh sau đó cô đã nhập vai, cắn răng tự mình diễn tiếp.

 

Loading...