Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 221

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:30:50
Lượt xem: 6

Chu Trạch luống cuống móc đồ ra, bày trước mặt Diệp Tương, giống hệt một quầy hàng nhỏ.

Diệp Tương nhìn hàng dài đồ uống lớn nhỏ đủ loại, kỳ lạ đủ kiểu, nói: “Nhiều loại mình chưa từng thấy trong cửa hàng tiện lợi.”

Chu Trạch ấp úng nói: “À... Có lẽ là do cửa hàng tiện lợi cậu hay đến hết hàng.”

Anh ta mới không nói cho Diệp Tương biết, rất nhiều loại đều là anh ta mua trên mạng.

Diệp Tương tùy tiện chọn một chai nước ép trái cây to bằng bàn tay uống, Chu Trạch nhìn cô, lại nhìn Kinh Vân Phi vẫn đang nhìn chằm chằm Diệp Tương ở phía xa, nhịn không được hỏi: “... Cậu mặc kệ anh ta sao?”

“Anh ta vẫn luôn đứng đó.”

Kinh Vân Phi đang đợi sự lựa chọn và câu trả lời của Diệp Tương.

Nhưng Diệp Tương dường như không có ý đó.

Trái tim khô héo của Chu Trạch lúc này lại như được tưới nước, một lần nữa tràn đầy sức sống.

Diệp Tương lau miệng, đứng dậy nói: “Mình biết, kệ anh ta đi, bãi biển lớn như vậy, anh ta muốn đứng đâu thì đứng.”

“... Vậy chúng ta...”

Diệp Tương kỳ quái liếc anh ta một cái, “Không phải đã nói sẽ cùng nhau ngắm hoàng hôn sao?”

Cô nói: “Dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta đi gần hơn một chút sẽ nhìn rõ hơn.”

Mắt Chu Trạch sáng lên, “Chỉ có hai chúng ta thôi sao? Không, không, cậu không quay lại đó, bây giờ muốn đi ngắm hoàng hôn với mình sao?”

“Chứ không thì sao?”

Chu Trạch lập tức vui vẻ đeo ba lô lên, đứng thẳng người bên cạnh Diệp Tương như một vị tướng quân vừa mới thắng trận.

Anh ta nghiêng người nhìn, bóng dáng Kinh Vân Phi đã trở nên lờ mờ theo ánh hoàng hôn dần buông xuống.

Nhưng lúc này, dáng vẻ của Diệp Tương trong mắt anh ta lại càng thêm rõ ràng.

Anh ta như bị thiêu đốt bởi ánh hoàng hôn, trong lòng lưu lại một dấu vết cháy nắng.

Mà dấu vết cháy nắng đó, chính là dáng vẻ của Diệp Tương.

Chu Trạch bỗng nhiên cảm thấy, trái tim rách nát của mình đã được chữa lành theo sự lựa chọn của Diệp Tương.

Cô ấy đã chọn anh ta.

Hóa ra anh ta cũng có thể trở thành lựa chọn đầu tiên của người khác.

Khóe môi anh ta bất giác nở nụ cười.

Một giây trước khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống đường chân trời, anh ta đột nhiên nắm lấy tay Diệp Tương.

Diệp Tương ngẩn người, nhưng không lập tức hất tay anh ta ra.

“Chạy nhanh lên,” Anh ta nói, “Không chạy nhanh sẽ không kịp nhìn thấy đâu.”

Chu Trạch cười rạng rỡ, “Mình kéo cậu, chúng ta cùng nhau đuổi theo hoàng hôn.”

Diệp Tương mấp máy môi, nửa ngày cũng không tìm được câu từ nào để hình dung sự hưng phấn đột ngột của Chu Trạch.

Cô thở dài, “Thần kinh.”

Có lẽ thần kinh chính là bản tính của giống chó Husky?

Nhưng cô cũng không phải mới quen anh ta ngày một ngày hai.

Diệp Tương cùng Chu Trạch giẫm lên ánh sáng di chuyển, chạy về phía mặt trời sắp lặn.

Ánh sáng trong mắt Kinh Vân Phi dần dần biến mất theo bóng lưng hai người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-221.html.]

Anh ta đi về hướng lúc đến.

Hà Dật thấy anh ta quay lại nhanh như vậy, trong lòng có chút kỳ quái.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt u ám của anh ta, lời trêu chọc định nói ra lại nuốt xuống bụng.

Cậu ta mím một ngụm nước, cân nhắc ngôn từ, hỏi: “Người ta đến cùng bạn trai à?”

“... Chắc là không phải.”

Nhưng tương lai thế nào, anh ta không chắc chắn được.

Hà Dật thở dài một hơi.

“Cố chấp làm gì.”

Sớm biết thế thì đừng có làm.

Người anh em này của cậu ta, đầu óc lúc thì nhạy bén, lúc thì lại cứng nhắc đến đáng sợ.

Thôi được rồi.

Cô gái mình thích đã bị người khác cướp mất rồi!

“Cô ấy quen người đàn ông kia lâu chưa?”

Kinh Vân Phi nhìn chằm chằm vào khoảng không, không biết đang suy nghĩ gì, “Quen trong game, chắc là chưa lâu.”

Hà Dật “chậc chậc” hai tiếng.

Hóa ra lại là mô típ “từ trên trời rơi xuống”.

“Đã nhìn thấy rồi còn gì,” Hà Dật nói, “Chúng ta đường hoàng một chút, về thôi.”

Kinh Vân Phi im lặng đứng dậy.

Hà Dật đi theo sau anh ta, nửa là an ủi nửa là khuyên nhủ nói: “Cỏ thơm rụng hết cũng mọc lại, cần gì phải si tình với một đóa hoa, sớm buông bỏ sớm thanh thản, không phải khoa chúng ta có rất nhiều cô gái thích cậu sao? Người này không được thì đến người khác, ai rời ai chẳng sống được, cậu nói xem có phải không?”

“Cậu nhìn lại mình đi, làm như vậy cũng vô ích...”

Trên đường về, Hà Dật đã nói rất nhiều lời khuyên nhủ, nhưng Kinh Vân Phi chỉ im lặng lắng nghe.

Mãi đến rất lâu sau, Kinh Vân Phi mới thản nhiên lên tiếng: “Không đúng.”

Hà Dật ngẩn người, “Cái gì không đúng?”

Kinh Vân Phi lấy chìa khóa xe ra mở cửa xe, “Cái gì cũng không đúng.”

Hà Dật: “?”

“Bây giờ tôi rời đi, không có nghĩa là tôi từ bỏ Diệp Tương.”

Hà Dật: “...”

Không từ bỏ thì có thể làm gì? Người ta đã có bạn trai “từ trên trời rơi xuống” rồi!

Hà Dật há hốc mồm.

Kinh Vân Phi nghiêng đầu, lần nữa lên tiếng với Hà Dật: “Hơn nữa——”

“Câu ‘ai rời ai chẳng sống được’ của cậu cũng sai.”

Hà Dật: “?”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Kinh Vân Phi sờ sờ n.g.ự.c mình, “Cuộc sống của tôi không thể thiếu cô ấy.”

Đây là câu trả lời mà trái tim mách bảo anh ta.

 

Loading...