Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 220

Cập nhật lúc: 2024-08-20 19:29:42
Lượt xem: 5

Chu Trạch ngồi xổm ở góc tường, kỳ thực vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Diệp Tương.

Nhưng khi anh ta lén nhìn thấy Diệp Tương đi về phía mình, anh ta lại theo bản năng quay người sang chỗ khác, sợ cô phát hiện ra mình đang nhìn trộm.

Anh ta thậm chí còn không kịp suy nghĩ, tại sao Diệp Tương lại quay lại nhanh như vậy.

Chu Trạch nhỏ giọng lẩm bẩm một mình: “Phải, mình vẫn còn đang giận, tuyệt đối không thể để cô ấy phát hiện ra mình vừa làm gì.”

Anh ta bắt đầu mở ba lô, lục lọi đồ đạc mang theo.

Đồ ăn thức uống, còn có cả kem chống nắng chưa dùng đến.

Anh ta tùy tiện lấy một chai nước dừa uống.

Tên kia không phải rủ Diệp Tương đi dạo sao? Một chút cũng không chu đáo bằng anh ta, ngay cả nước uống cũng không nhớ mang theo cho Diệp Tương.

Lấy gì mà so sánh với anh ta?

Nội tâm Chu Trạch phong phú đến mức sắp tưởng tượng ra được cả một bộ phim truyền hình dài tập.

Ước chừng Diệp Tương sắp đi đến bên cạnh mình, anh ta chuẩn bị diễn một màn chạm mặt tình cờ.

Chu Trạch vẫn là người biết tiến biết lui.

Dù sao anh ta cũng không phải chỉ một hai lần mất mặt trước mặt Diệp Tương.

Chu Trạch điều chỉnh lại biểu cảm, đang định lên tiếng chào hỏi Diệp Tương, thì nghe thấy tiếng gọi từ xa vọng lại.

Là đang gọi Diệp Tương.

Tai anh ta lập tức dựng đứng lên, việc quản lý biểu cảm cũng tạm thời gác lại.

Sau đó, Chu Trạch nghe thấy một lời tỏ tình chân thành, khiến anh ta chỉ hận không thể bịt miệng đối phương lại.

Nhưng anh ta không thể bịt được.

Giây phút đối phương nói xong, Chu Trạch ngẩn người ra một lúc, tiếp theo là một cảm giác lạnh lẽo hơn cả gió biển ập đến.

Anh ta như đứng giữa hoang mạc mênh m.ô.n.g không một bóng cây, không biết phương hướng.

Sau khi hoàn hồn, phản ứng đầu tiên của Chu Trạch không phải là tranh giành hơn thua với đối phương, chứng minh xem ai xứng đôi với Diệp Tương hơn, ai yêu Diệp Tương hơn.

Anh ta lại theo bản năng muốn rời khỏi nơi khiến mình cảm thấy khó xử này——

Anh ta không thể nào so sánh được.

Cũng không ai dám so sánh.

Trong lòng có tưởng tượng nhiều đến đâu, khi đối thủ cạnh tranh thực sự xuất hiện, phản ứng chân thật nhất của anh ta chính là như vậy.

Bất kỳ ai có lẽ cũng tốt hơn anh ta.

Diệp Tương xứng đáng với người tốt nhất, mà anh ta rõ ràng không đủ tốt.

Anh ta đầy khuyết điểm lớn nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-220.html.]

Ngay cả cha mẹ anh ta cũng sẽ không lựa chọn anh ta, vậy thì ai sẽ lựa chọn anh ta khi phải đưa ra lựa chọn?

Cảm xúc tự ti tự trách bản thân này khiến anh ta thậm chí không dám hỏi xem cán cân trong lòng Diệp Tương nghiêng về ai nhiều hơn.

Anh ta luống cuống nhét đồ đạc vào ba lô, muốn khiến mình trông bớt thảm hại hơn.

Chu Trạch nghĩ, lát nữa khi Diệp Tương nói cô ấy không về cùng anh ta, ít nhất anh ta có thể ung dung đeo ba lô lên, rời khỏi tầm mắt của cô, sẽ không làm mất thời gian của cô quá lâu, khiến cô ấy phiền não và khó chịu.

Anh ta là cái thá gì chứ, anh ta là gì của Diệp Tương? Trước đây đã gây thêm nhiều rắc rối cho cô ấy như vậy, sao anh ta có thể mặt dày đi ảnh hưởng đến thời gian ở riêng của người khác?

Nhưng càng vội vàng lại càng luống cuống.

Chai nước dừa anh ta vừa uống xong không được nhét kỹ, lăn từ trong ba lô ra ngoài, lăn đến sau lưng anh ta.

Nắp chai đã mở, làm ướt một mảng cát khô ráo, vết nước in trên cát, giống như khuôn mặt méo mó thảm hại của anh ta lúc này.

Chu Trạch ngồi xổm xuống, cứng đờ di chuyển bàn chân, chuẩn bị nhặt chai nước lên.

Anh ta không dám đứng dậy, cũng không dám ngẩng đầu.

Anh ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng Diệp Tương quay đầu bỏ đi, chạy vào vòng tay người khác.

Cứ coi như anh ta tâm địa hẹp hòi đi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Anh ta sợ khi nhìn thấy cảnh đó, sẽ không kiềm chế được ánh mắt và biểu cảm ghen tị của mình.

Nhưng ngay lúc này, ánh sáng trên đỉnh đầu tối đi một chút, một bàn tay trắng nõn sạch sẽ đã nhanh hơn anh ta một bước nhặt chai nước lên.

Chu Trạch chỉ nhặt được nắp chai.

Cả người anh ta cứng đờ tại chỗ, còn giống con rối hơn cả con rối, không thể nói chuyện, càng không thể động đậy.

“Không muốn uống thì cũng đừng vứt lung tung chứ, mình còn khá thích uống nước dừa hiệu này, cậu cũng không hỏi xem mình có uống hay không.”

Giọng nữ có chút tiếc nuối vang lên.

“... Không phải cậu...” Chu Trạch rốt cuộc cũng tìm lại được chút hơi sức để nói chuyện, “Hai người...”

Người đến lại khó hiểu hỏi: “Ai cơ? Mình với Kinh Vân Phi á?”

Chu Trạch uất ức nói: “Ừm...”

“Đi dạo xong rồi thì về thôi, mình hẹn cậu ra ngoài chơi, đâu phải hẹn anh ta.”

“Vừa nãy mình nghe thấy...”

“Mình cũng nghe thấy, nhưng mà mình cảm thấy nghe thấy cũng như không nghe thấy vậy,” Diệp Tương ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, thản nhiên nói, “Những thứ đó đối với mình mà nói đều là quá khứ rồi, lựa chọn đúng đắn vào thời điểm sai lầm, chỉ có thể nói là uổng công vô ích thôi.”

“Nắp chai đưa mình.”

“Ồ... Ồ!”

“Cậu còn mang theo đồ uống gì không? Còn nước dừa không?” Diệp Tương hỏi, “Loại khác cũng được.”

“Mình chỉ mang theo một chai này, nhưng mà còn có loại khác, mình lấy cho cậu!”

 

Loading...