Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-08-20 15:58:09
Lượt xem: 14

Sau khi nghỉ hè, Giang Trừng vẫn luôn kiên trì tìm Diệp Tương nói chuyện, nhưng hè này cô quá bận, lúc trả lời cũng là trả lời cho có lệ, nói tóm lại là rất "lạnh nhạt".

Trước đó, lúc cô dẫn Kinh Vân Phi và Cá Mập Trắng chơi game, Giang Trừng hỏi có thể chơi cùng không, Diệp Tương nghĩ chỉ có thể chơi ba hoặc năm người, thêm Giang Trừng là bốn người, không thể chơi luôn mà phải gọi thêm người khác, cô thấy phiền phức nên từ chối.

Từ hôm đó, Giang Trừng không tìm cô nữa.

Diệp Tương cảm thấy, có lẽ Giang Trừng giận rồi? Cô cũng không chắc.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Chỉ là không chơi game chung, có gì mà giận?

Chắc là sắp khai giảng nên bận rồi, lúc đó Diệp Tương nghĩ vậy, đương nhiên cũng không thể chủ động tìm Giang Trừng.

Giang Trừng là cầu thủ chính thức của Đại học Hoành Hoa khiến Diệp Tương khá bất ngờ, nhớ lại chuyện từng bị bóng rổ của anh ta ném từ trong sân bay ra trúng người, Diệp Tương cảm thấy trình độ của anh ta có vấn đề, không biết làm sao vào được đội hình chính.

Nhưng anh ta cao ráo, vóc người cũng không tệ, có lẽ chơi bóng rổ cũng có lợi thế?

Diệp Tương suy nghĩ miên man.

Nghĩ gì được nấy, thông báo trên màn hình khóa sáng lên, ngoài 99+ tin nhắn từ nhóm chat kí túc xá, còn có tin nhắn mới, thế mà lại là Giang Trừng gửi tới sau khoảng thời gian dài không liên lạc.

Không phải Diệp Tương cố ý không trả lời tin nhắn của Giang Trừng, hành vi này thật sự không lịch sự, bây giờ Giang Trừng lại nhắn tin, Diệp Tương thấy được đương nhiên phải trả lời.

Giang Trừng: 【Nói cho cậu một tin, đoán xem là gì?】

Diệp Tương thật sự không nghĩ ra chuyện gì khác ngoài việc anh ta đến trường cô tham gia thi đấu.

Diệp Tương: 【Là cậu đến trường tớ tham gia giải bóng rổ sao?】

Giang Trừng: 【……】

Câu trả lời của Diệp Tương, quả thực là câu kết thúc chủ đề mẫu mực.

Giang Trừng: 【Ừm, đúng là chuyện này.】

Diệp Tương: 【Cố lên, đánh tốt nhé, cố gắng giành thành tích tốt.】

Diệp Tương nghĩ nghĩ, vẫn gửi cho anh ta một lời chúc phúc.

Giang Trừng nhận được lời chúc phúc của Diệp Tương đương nhiên rất vui, nhưng so với lời chúc phúc, anh ta còn muốn làm chuyện khác hơn.

Anh ta muốn nhân cơ hội này gặp Diệp Tương.

Trước đó hai người vẫn luôn trong trạng thái chiến tranh lạnh, anh ta muốn tìm cơ hội giảng hòa với Diệp Tương cũng không được.

Bây giờ cơ hội đến rồi, anh ta đương nhiên phải nắm bắt.

Phát hiện Diệp Tương dẫn con trai khác chơi game mà không dẫn anh ta, sự phân biệt đối xử này khiến Giang Trừng vừa tủi thân vừa khó chịu.

Tại sao Diệp Tương lại ghét bỏ anh ta như vậy?

Là anh ta để lại ấn tượng xấu cho cô sao?

Nhưng lần cuối cùng gặp mặt, rõ ràng hai người chơi rất vui vẻ mà.

Sao Diệp Tương vừa về nhà nghỉ hè, đã thay đổi rồi.

Gửi mười tin nhắn, có thể trả lời một tin đã là tốt lắm rồi, không nói đến việc lạnh nhạt với anh ta, còn phân biệt đối xử.

Tuy chưa từng yêu đương, nhưng cũng có không ít cô gái từng bày tỏ hảo cảm với Giang Trừng, bạn bè cùng lớp cũng thích chơi với anh ta, Giang Trừng chưa từng bị ghét bỏ như vậy.

Anh ta khó chịu, không nghĩ thông suốt, dứt khoát không nhắn tin cho Diệp Tương nữa.

Giang Trừng cho rằng, sau khi phát hiện anh ta biến mất, ít nhất Diệp Tương sẽ chủ động hỏi anh ta một câu.

Nhưng anh ta không ngờ, Diệp Tương còn biến mất triệt để hơn cả anh ta.

Giang Trừng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

May mà ông trời cũng giúp anh ta, địa điểm thi đấu lần này chọn ở Đại học Hãn Hải, cũng chính là trường học của Diệp Tương.

Cuối cùng anh ta cũng có lý do chính đáng, không quá gượng ép để đi tìm cô.

Giang Trừng: 【Cậu có muốn đến xem tớ thi đấu không? Tớ xin được một chỗ ngồi rất đẹp ở hàng ghế đầu】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-194.html.]

Diệp Tương thầm nghĩ, quả nhiên cầu thủ chính thức khác với cầu thủ dự bị, Thịnh Lẫm còn chưa chắc chắn có xin được chỗ ngồi hay không, bên Giang Trừng đã xin được từ sớm.

Đã có chỗ rồi, Diệp Tương cũng không muốn làm phiền Thịnh Lẫm nữa.

Cô hỏi Giang Trừng: 【Được đấy, nhưng tớ còn có bạn cùng phòng cũng muốn đi, chúng tớ cần ba chỗ, có chỗ nào gần nhau không?】

Giang Trừng thấy cô nói muốn đi, cho dù không có cũng sẽ nhường ra ba chỗ cho cô.

Anh ta lập tức đồng ý: 【Chắc chắn là có rồi, vậy đến ngày thi đấu cậu đến thì gọi cho tớ, tớ ra ngoài đón cậu!】

Diệp Tương: 【Được, vậy cảm ơn cậu nhé.】

Đi xem người khác thi đấu nên mua gì nhỉ?

Nước uống? Hay là hoa?

Đến lúc đó rồi tính.

Diệp Tương nói cho Dư Dịch Sanh và Khương Doanh biết chuyện có chỗ ngồi đẹp ở hàng ghế đầu, còn về việc hai người họ hỏi chỗ ngồi từ đâu ra và quan hệ của cô với Giang Trừng, Diệp Tương đều xem như không thấy.

Sau đó, Diệp Tương gửi tin nhắn cho Thịnh Lẫm.

Diệp Tương: 【Thịnh Lẫm, cậu xin được chỗ ngồi chưa?】

Nếu cậu ta xin được rồi, dù có phải từ chối Giang Trừng, Diệp Tương cũng nhất định sẽ ngồi chỗ Thịnh Lẫm xin được.

Thịnh Lẫm trả lời tin nhắn của cô rất nhanh, lần nào cũng nhanh như vậy, khiến Diệp Tương không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Thịnh Lẫm lúc nào cũng cầm điện thoại?

Thịnh Lẫm: 【Đang hỏi】

Trong phòng thay đồ ở sân bóng rổ, Thịnh Lẫm lau mồ hôi, cậu vừa mới vận động xong, hơi thở còn có chút dồn dập, nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn từ bạn bè quan tâm đặc biệt trên điện thoại, cậu vội vàng cầm lấy.

Đồng đội đi ngang qua cười hỏi cậu: "Ai vậy, gấp gáp thế?"

Thịnh Lẫm xoay người, không để đồng đội nhìn thấy người mình đang nhắn tin.

Thấy cậu giấu diếm như vậy, các đồng đội đều hiểu ý cười cười bỏ đi.

Thịnh Lẫm: 【Nhưng cậu yên tâm, nhất định sẽ có!】

Cậu không muốn ngay cả chuyện này cũng không làm được, vậy thì quá mất mặt.

Hơn nữa còn là mất mặt trước mặt Diệp Tương.

Diệp Tương: 【Không cần nữa】

Thịnh Lẫm ngẩn người: 【Gì mà không cần nữa?】

Diệp Tương: 【Không cần phiền phức xin chỗ ngồi nữa, bên tớ có rồi, đến lúc đó mấy đứa trong phòng tớ sẽ đi xem thi đấu, nếu cậu lên sân, nhất định sẽ cổ vũ cho cậu】

Thịnh Lẫm lại chẳng còn nhìn thấy chữ nào khác, trực tiếp hỏi: 【Sao các cậu lại có chỗ ngồi?】

Vì trận đấu đầu tiên được tổ chức ở trường bọn họ, với tinh thần chủ nhà, chỗ ngồi ở hàng ghế đầu sẽ được ưu tiên cho trường học tham gia thi đấu khác, sau đó mới đến lượt người trong đội bọn họ chọn.

Sao Diệp Tương lại có chỗ ngồi?

Diệp Tương: 【Bạn tớ cho】

Thịnh Lẫm sốt ruột đến mức không buồn lau tóc nữa, hai tay gõ chữ: 【Tớ cũng có thể xin mà!】

Tại sao phải ngồi chỗ người khác cho?

Diệp Tương suy nghĩ đơn giản, thẳng thắn.

Diệp Tương: 【Đã có chỗ ngồi rồi, tại sao còn phải xin? Ngồi chỗ bạn tớ cho là được rồi】

Thịnh Lẫm siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay vì dùng sức mà hơi trắng bệch.

Diệp Tương: 【Luyện tập cho tốt đi, đừng phân tâm】

Trong lời nói thẳng thắn của cô, trái tim thiếu niên yếu đuối của cậu, lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.

 

Loading...