Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 191

Cập nhật lúc: 2024-08-20 15:52:14
Lượt xem: 9

Kỷ Từ có lúc trẻ con như một đứa nhóc, nhưng có lúc nhìn rất thấu đáo, khiến cô không biết đâu mới là con người thật của cô ấy.

Nhận được lời hứa của Diệp Tương, Kỷ Từ “hừ” một tiếng: “Vậy cậu về mua cho tôi ít gà rán ở cổng trường nhé.”

Diệp Tương cũng đồng ý.

Kỷ Từ lúc này mới hài lòng cúp điện thoại.

Khương Doanh hỏi: “Sắp đi rồi à?”

Diệp Tương: “Ừm.”

Ngày mai không có tiết sáng sớm, về đó ở cũng tiện hơn.

Khương Doanh nói với vẻ ghen tị: “Bỏ tôi ở lại đây một mình à, về đó bầu bạn với con yêu tinh biết làm nũng kia.”

Diệp Tương cười nói: “Ngày mai cùng nhau đi học mà.”

Khương Doanh hừ lạnh: “Thứ hai, tư, sáu ở với tôi, bảy, chủ nhật ở với cô ấy, tôi lỗ vốn rồi, Diệp Tương, cậu không công bằng, lên án cậu.”

“Ngày mai mình mua đá bào cho cậu ở cổng trường.”

Khương Doanh bật cười: “Thế còn được, yêu cậu.”

Hai người đang nói cười thì cửa phòng ký túc xá mở ra, Lý Nhã Tĩnh bước vào.

Diệp Tương coi như không nhìn thấy, chào Khương Doanh một tiếng rồi chuẩn bị đi.

Nhưng Lý Nhã Tĩnh lại đặt đồ trên tay xuống bàn sau khi cô ra ngoài, do dự một lát rồi đuổi theo.

“Diệp Tương, cậu đợi chút!”

Diệp Tương nghe vậy quay đầu lại.

Cô nhìn Lý Nhã Tĩnh, nhưng không lên tiếng.

Lý Nhã Tĩnh có chút xấu hổ trong im lặng, nhưng vẫn lên tiếng: “Mình muốn nhờ cậu một việc.”

“Mình biết cậu chơi game rất giỏi,” Cô ta nuốt nước miếng, nhớ tới mối quan hệ căng thẳng gần đây, có chút lo lắng Diệp Tương sẽ từ chối, “Mình muốn tham gia một câu lạc bộ game, nhưng không đạt tiêu chuẩn, cậu có thể…”

“Không thể.” Diệp Tương dứt khoát từ chối.

Lý Nhã Tĩnh trừng lớn mắt: “Mình còn chưa nói xong, mình đâu có bảo cậu làm không công! Cậu sao lại thế này.”

“Vậy cậu định trả bao nhiêu?”

“Mười tệ một tiếng?”

“…” Gần đây Diệp Tương nhận đơn cày thuê, đều là bốn mươi tệ một tiếng, Lý Nhã Tĩnh từng làm cùng cô, sao có thể không nhớ?

Cô ta là đang xem thường cô, hay là quá coi trọng tiền của mình?

“Không rảnh.”

“Sao có thể không rảnh được!”

“Cho dù mình có rảnh, mình cũng không muốn dạy cậu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-191.html.]

Thang máy đến, Diệp Tương bước vào, Lý Nhã Tĩnh thấy trong thang máy không có ai khác, cũng đuổi theo.

Cô ta nói không ngừng: “Chuyện lúc trước là mình sai, mình xin lỗi cậu còn chưa đủ sao? Cậu cùng với Khương Doanh cô lập mình lâu như vậy rồi, mình còn chưa so đo với cậu…”

Giọng nói lải nhải khiến Diệp Tương cảm thấy vô cùng ồn ào.

Lô-gíc của Lý Nhã Tĩnh tự thành một phái, nói lý lẽ với cô ta cũng vô dụng, nhưng cô phải khiến cô ta im lặng.

“Cậu biết không?” Diệp Tương lên tiếng, cắt ngang lời độc thoại của Lý Nhã Tĩnh, “Thật ra có thể tiết kiệm số tiền này, ra cổng trường mua ít chân giò hun khói bồi bổ.”

Lý Nhã Tĩnh cho rằng Diệp Tương đang chế giễu mình chơi game kém, lửa giận trong lòng bùng lên.

Cô ta vừa định cãi nhau với cô thì nghe thấy Diệp Tương lại nói: “Hội trưởng câu lạc bộ game kia từng tìm mình, anh ta tên là Tống Ngôn Chi đúng không?”

Lý Nhã Tĩnh cứng đờ tại chỗ.

Hai người bọn họ, sao lại có liên quan đến nhau?

Dưới ánh đèn, đôi mắt đen trắng rõ ràng của Diệp Tương khiến cô ta không thể trốn tránh.

Trong không gian kín mít này, những lời cô nghe thấy sau đó càng khiến cô ta nghẹt thở.

“Anh ta đã sớm biết chuyện cậu tìm người chơi hộ hôm đó, hơn nữa người cậu tìm chính là mình, anh ta còn đến hỏi mình có muốn gia nhập câu lạc bộ không, chỉ là mình không đi mà thôi.”

Thang máy nhanh chóng đến nơi, Diệp Tương bước ra ngoài, lần này Lý Nhã Tĩnh không đuổi theo nữa.

“Nếu mình là cậu, cả đời này sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện gia nhập câu lạc bộ game nữa, chuyện gian lận một khi đã xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai, dựa vào đâu mà cậu cho rằng, người khác sẽ tin tưởng cậu lần nữa?”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lý Nhã Tĩnh nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Tương, im lặng hồi lâu.

Không trách được hôm nay khi cô ta đến đăng ký, sau khi nhìn thấy tên cô ta, ánh mắt của những người khác lại kỳ lạ như vậy.

Cô ta còn ngu ngốc cho rằng, là do trước kỳ nghỉ hè, màn thao tác xuất sắc của cô ta đã để lại ấn tượng sâu đậm cho bọn họ.

Không, đó không phải trình độ của cô ta, mà là kỹ thuật của Diệp Tương.

Thì ra Tống Ngôn Chi bọn họ đã sớm biết rồi sao? Còn tìm đến tận Diệp Tương…

Cô ta gần như có thể tưởng tượng ra, đám người trong câu lạc bộ game kia sẽ chế giễu khinh thường cô ta như thế nào.

Cho dù Lý Nhã Tĩnh có mặt dày đến đâu, thì lúc này cũng không còn mặt mũi nào nữa.

Cô ta run rẩy mở khóa điện thoại, nhấp vào nhóm chat tuyển thành viên mới của câu lạc bộ, mọi người trong nhóm đang vui vẻ rủ nhau chơi game.

Sau đó, cô ta tìm thấy giao diện thoát nhóm, nhấp vào.

“Bạn đã rời khỏi nhóm [Câu lạc bộ game - Tuyển thành viên mới]”

Quản trị viên đang trò chuyện rôm rả trong nhóm thấy có người rời nhóm, vốn định hỏi xem tình hình thế nào, sao tự dưng lại rời nhóm.

Nhưng khi nhìn thấy người rời nhóm là ai, anh ta cảm thấy không cần hỏi nữa.

Đây không phải là kẻ đã tìm người chơi hộ mà còn không chịu thừa nhận sao? Vừa vào nhóm đã kết bạn với mấy nam sinh có điều kiện trong câu lạc bộ của bọn họ, đã ở cùng một câu lạc bộ, chắc chắn sẽ có giao lưu.

Vừa nói chuyện, chẳng phải là biết hết sao?

 

Loading...