Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 190

Cập nhật lúc: 2024-08-20 15:50:58
Lượt xem: 14

Khương Doanh không chọc tức được Thịnh Lẫm, nhưng một câu “Cũng tạm” của Diệp Tương lại khiến cậu ta sốt ruột.

Cậu ta vội vàng hỏi Diệp Tương: “Em đen đi thật sự xấu hơn sao?”

Diệp Tương lắc đầu: “Cũng tạm.”

Cô cảm thấy không khác biệt lắm.

“Đừng quá để ý đến ngoại hình.” Diệp Tương nói với giọng điệu của người từng trải.

Hệ thống nói sẽ gỡ bỏ ràng buộc, nhưng hiện tại đã qua một khoảng thời gian so với ngày đã hẹn, nó vẫn chưa xuất hiện.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Diệp Tương chỉ có thể chờ đợi.

Hiện tại cô có thể cảm nhận rõ ràng thị lực của mình giảm sút không ít, đã trở về trạng thái cận thị như trước.

Nhưng mà cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình rồi cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng mà sức mạnh của thời gian rất lớn, theo từng ngày trôi qua, nỗi sợ hãi khi trở về hình dáng ban đầu đã dần dần tan biến, nếu như cho cô thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ cô sẽ có thể bình tĩnh đối mặt.

Cho nên cô nói với Thịnh Lẫm như vậy là xuất phát từ đáy lòng.

Nghe vậy, Thịnh Lẫm im lặng đưa cánh tay ra so sánh với cổ tay Diệp Tương.

Một bên là cổ tay trắng nõn như tuyết, một bên là cánh tay rám nắng, to hơn một vòng.

Trông khác biệt quá lớn.

Có lẽ phải đến mấy độ.

Thịnh Lẫm rầu rĩ rụt tay về, âm thầm hạ quyết tâm, sau này phải bôi thêm kem chống nắng.

“Đừng quên chuyện đã hứa.” Trước khi chia tay, Khương Doanh nói.

Thịnh Lẫm tiễn hai người xong, ủ rũ cụp tai trở về ký túc xá nam.

Trong tay cậu ta còn xách ba ly đồ uống lạnh đã nguội ngắt.

Lúc này bạn cùng phòng đều đã trở về, nhìn thấy đồ cậu ta xách theo, hỏi: “Mua cho chúng tôi à?”

Thịnh Lẫm vốn không muốn đưa, nhưng nhớ tới lời Diệp Tương nói, phải hòa đồng với bạn cùng phòng, cậu ta mới đáp: “Ừm, nhưng mà không còn lạnh lắm, nếu như mọi người ngại thì…” để cậu ta uống là được.

Đồ Diệp Tương mua, cậu ta một chút cũng không muốn chia cho người khác.

Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, bạn cùng phòng đã như châu chấu lao tới cướp lấy đồ uống, không hề khách sáo với cậu ta.

“Nói gì vậy, ai chê thì ném hắn ta ra khỏi phòng trước!”

“Đúng đúng đúng!”

“Hay lắm, vừa vặn tôi không muốn uống lạnh quá, cảm ơn cậu, anh em tốt.”

Thịnh Lẫm: “…”

Đứng trước gương ở khu vực rửa mặt ngoài ban công một lúc, Thịnh Lẫm thở dài.

Trên mạng không phải nói, con trai da ngăm đen một chút mới ra dáng nam tính sao? Đều nói thích mấy anh chàng da ngăm chơi thể thao… Theo cậu ta thấy, có lẽ đây là trò lừa đảo lớn nhất trên internet.

Bạn cùng phòng đi ngang qua ban công thấy cậu ta đứng trước gương với vẻ mặt u sầu, lúc thì trầm tư, lúc lại thở dài, bèn nói: “Sao thế anh bạn, đang suy nghĩ làm sao để nâng cao độ đẹp trai của mình à?”

“Đừng trêu tôi nữa,” Thịnh Lẫm lại thở dài một hơi, “Bây giờ tôi có phải là đen quá rồi không?”

Bạn cùng phòng nhìn gương mặt điển trai mang theo chút bất cần đời của cậu ta, nhất thời cảm thấy không biết phải nói gì: “Cậu đừng có mà Versailles nữa, cẩn thận tôi ném cậu ra ngoài đấy.”

“Đúng rồi Đông Tử,” Thịnh Lẫm đột nhiên nhớ tới bạn cùng phòng từng phàn nàn, trước khi cậu ta về nhà, mẹ cậu ta sợ cậu ta bị cháy nắng nên còn chuẩn bị mặt nạ cho cậu ta, “Mặt nạ của cậu còn không?”

“Còn, cậu muốn dùng à?”

“Cái gì? Thịnh Lẫm muốn đắp mặt nạ?”

“Mẹ nó, anh bạn, cậu bị kích thích gì thế, loại chuyện thiếu nam tính như vậy cậu không thể làm đâu!”

Hiện tại trong đầu Thịnh Lẫm đều là câu “Cũng tạm” của Diệp Tương.

Nam tính cái gì, tất cả đều quẳng sang một bên đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-190.html.]

Cậu ta không thể để cho làn da của mình và Diệp Tương khác biệt như hai chủng tộc được.

“Bớt nói nhảm, mau đưa tôi dùng thử, lát nữa chuyển khoản cho cậu.”

Trên mạng không phải nói, người đàn ông biết chăm chút cho bản thân, đã hơn một nửa số đàn ông khác rồi sao?

Thịnh Lẫm liếc nhìn ba người bạn cùng phòng còn đen hơn cả mình, trong lòng càng thêm kiên định.

Cậu ta phải chiến thắng ngay từ vạch xuất phát!

“Mặt nạ đâu, nhanh lên.”

“Không cần tiền đâu,” Bạn cùng phòng tìm được mặt nạ từ trong góc, ghét bỏ đưa cho cậu ta, “Cho cậu dùng đấy, tôi còn phải cảm ơn cậu đã giúp tôi giải quyết một vấn đề nan giải đây này, mẹ tôi đưa cho tôi, tôi không nỡ vứt đi, cho cậu coi như là tận dụng tối đa.”

Thịnh Lẫm nhận lấy liền xé vỏ bọc.

Bạn cùng phòng vội vàng hỏi: “Cậu định đắp luôn à?”

Thịnh Lẫm đáp: “Không thì sao?”

“Tôi thấy mẹ tôi đều phải rửa mặt xong mới đắp,” Anh ta nói, “Cậu có muốn rửa mặt trước không?”

Thịnh Lẫm đi rửa mặt.

Lúc trở về tiếp tục đắp mặt nạ, cả phòng ký túc xá đều phải há hốc mồm.

Miếng mặt nạ quá mỏng, Thịnh Lẫm run rẩy mãi, suýt chút nữa thì xé rách mặt nạ, vất vả lắm mới đắp lên mặt được, nhưng lại nhăn nhúm như vỏ quýt tám mươi năm tuổi.

Mọi người trong phòng rơi vào trầm mặc.

“…Hay là lên mạng tìm hiểu một chút đi.”

“Nghiên cứu thử xem.”

“Đắp kiểu này có được không?”

“Lên đâu tìm?”

“Tiểu Hồng Thư đi.”

Mấy người bàn bạc một hồi, phát hiện điện thoại của ai cũng cài đặt phần mềm này.

“Mẹ nó, hóa ra mọi người đều tải cái này à, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi là phát hiện ra nó từ em họ tôi.”

“Hahaha, tôi thấy mẹ tôi dùng có vẻ hay nên tải về, đây chính là trường học dành cho người già của tôi!”

Bọn họ tìm thấy video hướng dẫn cách đắp mặt nạ sao cho phẳng phiu trên đó, bấm phát cho Thịnh Lẫm xem.

Thịnh Lẫm làm theo, cuối cùng cũng chỉnh được miếng mặt nạ phẳng phiu.

“Tôi cũng phải tải một cái mới được.” Cậu ta nói.

Phần mềm này khá là hữu dụng.

Bạn cùng phòng ríu rít nói: “Bình thường cái gì tôi không biết đều lên đó tìm.”

“Tôi thì xem cẩm nang du lịch các thứ.”

“Nấu ăn xem hướng dẫn cũng rất tiện.”

Thịnh Lẫm im lặng tải phần mềm.

Nấu ăn du lịch gì đó, đều là thứ yếu, cậu ta muốn học cách nâng cao sức cạnh tranh về ngoại hình.

Tuyệt đối không thể để Diệp Tương nhìn mình rồi chướng mắt.

Đã nói rồi, cậu ta phải chiến thắng ngay từ vạch xuất phát. Thịnh Lẫm đang đắp mặt nạ thầm nghĩ.

Bên kia, Diệp Tương và Khương Doanh vừa về tới phòng ký túc xá, cô đã nhận được điện thoại của Kỷ Từ.

Bởi vì gần đây đều là tiết học buổi sáng, Diệp Tương đã hai ngày không về căn hộ thuê trọ.

“Cậu không định về nữa sao? Bên ngoài có người khác rồi à? Không còn yêu tôi nữa sao? Cậu mà không về nữa tôi sẽ uống Coca tự tử cho xem!”

Diệp Tương bật cười, liên tục đáp ứng: “Mình về, mình về ngay đây.”

 

Loading...