Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 175

Cập nhật lúc: 2024-08-20 15:07:29
Lượt xem: 8

Diệp Tương cầm thực đơn lên, kéo bản thân ra khỏi cảm xúc tồi tệ, hôm nay cô đến đây là vì chuyện chính sự, không thể chìm đắm trong sự sợ hãi đối với tương lai.

“Có món nào đề cử không?” Giá cả món ăn trên thực đơn cao đến mức khiến cô hoài nghi nơi này có phải là sử dụng một loại tỷ giá hối đoái khác hay không, “Đắt quá.”

Cô cảm thán một câu.

Chu Trạch rút thực đơn từ trong tay cô, “Để tớ xem xem đắt cỡ nào.”

Sau đó, anh ta cũng làm một biểu cảm khoa trương nói: “Một ly cà phê đủ để tớ ăn ba bữa cơm hộp rồi.”

“Vậy còn ăn không?”

“Đã đến rồi, đương nhiên là ăn rồi, tớ mời khách, cứ gọi thoải mái, tớ nguyện ý vì cậu mà ăn ít đi mấy bữa cơm hộp, đừng quá cảm động.”

Diệp Tương ngẩng đầu nhìn anh ta, “Cậu nói đáng thương như vậy, tớ cũng không nỡ gọi món nữa.”

Chu Trạch vội vàng nhét thực đơn vào tay cô, “Ê! Tớ nói đùa thôi, tớ có thể đến đây ăn cơm là nhờ phúc của cậu đấy.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

“Nói sao cơ?” Diệp Tương gọi một phần mì Ý.

“Đến đây ăn cơm ít nhất cũng phải hai người chứ,” Chu Trạch nói, “Tớ đều sống một mình, rất ít khi có cơ hội ra ngoài đến những nơi như thế này.”

“Cho nên còn phải cảm ơn cậu, cho tớ cơ hội đến nơi này ăn một bữa.”

Anh ta gọi một phần mì ống rỗng ruột và súp kem nấm.

Gọi món xong, hai người ngồi đó chờ đồ ăn được mang lên.

Diệp Tương hỏi: “Cậu không đi cùng bạn bè sao?”

“Tớ rất hướng nội,” Thấy Diệp Tương vẻ mặt không tin, Chu Trạch nghiêm túc nói, “Hướng ngoại chỉ là bề ngoài của tớ thôi, nội tâm của tớ là một cậu bé nhạy cảm yếu đuối.”

Diệp Tương cong mắt nhìn anh ta, không nói gì.

Chu Trạch “hừ” một tiếng, “Tin hay không tùy cậu.”

Sau đó, hai người nói chuyện về livestream, người phụ trách công ty quản lý mà Chu Trạch đang ở nghe nói Diệp Tương muốn gia nhập, tự nhiên là nhiệt liệt hoan nghênh, nhưng anh ta đang ở nước ngoài, nhất thời không đi được, phải đợi một thời gian nữa về nước mới có thể gặp mặt nói chuyện.

Chu Trạch đã cố gắng giành cho Diệp Tương một bản hợp đồng gần giống với anh ta.

Một người mới có thể nhận được đãi ngộ gần như tương đương với streamer lớn, trong đó Chu Trạch đã bỏ ra bao nhiêu công sức, cho dù anh ta không nói, Diệp Tương cũng có thể đoán được.

Cuối cùng ngàn lời vạn chữ chỉ hóa thành một câu.

“Cảm ơn cậu.”

Chu Trạch dường như nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Tương, xua xua tay, rất hờ hững nói: “Anh Lộ rất coi trọng cậu, anh ấy bằng lòng cho cậu đãi ngộ như vậy, là bởi vì bản thân cậu rất ưu tú, có tiềm lực, tớ không giúp được gì nhiều, cùng lắm là giúp cậu liên lạc một chút.”

Anh ta không muốn Diệp Tương có bất kỳ gánh nặng nào.

Đã là tự nguyện bỏ ra, anh ta chưa từng nghĩ tới muốn nhận được bất kỳ hồi báo nào, cũng không cần cảm ơn.

Anh ta chỉ là tôn trọng trái tim của mình mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-175.html.]

Diệp Tương khẽ cười, “Vẫn là phải cảm ơn cậu, lần sau tớ mời cậu.”

Chu Trạch nhướng mày, “Vậy tớ phải chọn một nơi khiến cậu xót xa móc tiền ra.”

“Không trả nổi thì tớ đi vay online.”

“Haha, tớ đáng sợ như vậy sao? Để tớ nghĩ xem có nơi nào tớ muốn ăn mà chưa được ăn, nhà hàng trên tầng thượng của tòa nhà Song Tử Tinh thì sao——” Lời còn chưa nói hết, điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy ghi chú của người gọi đến, nụ cười rạng rỡ của Chu Trạch biến mất trên mặt.

Anh ta cụp mi xuống, bấm tắt chuông, “Vừa rồi nói đến đâu rồi?”

Diệp Tương nhắc nhở anh ta: “Nhà hàng trên tầng thượng.”

“Đúng,” Chu Trạch có chút mất tập trung nói, “Tớ nghe người ta nói nơi đó rất tuyệt, lần sau——”

Điện thoại lại vang lên, Chu Trạch nhíu mày, muốn tắt đi, nhưng lại chần chừ mãi không xuống tay được.

Diệp Tương ân cần nói: “Cậu nghe điện thoại trước đi.”

Chu Trạch thấp giọng nói một câu “Xin lỗi”, ngón tay dừng trên màn hình rất lâu, vẫn không đợi được đến khi đầu dây bên kia cúp máy, cuối cùng anh ta như cam chịu bấm nút nghe.

Người đầu dây bên kia vừa lên tiếng liền mắng xối xả Chu Trạch một trận, hỏi anh ta sao giờ này mới nghe máy, Chu Trạch ngẩn người, sau đó áy náy hạ thấp giọng xuống.

“Con đang bận.”

Anh ta cúi đầu xoay người, không dám nhìn vào mắt Diệp Tương.

Chu Trạch có chút hối hận, vì sao lại nghe cuộc gọi này trước mặt Diệp Tương.

Anh ta không nên nghe, ra ngoài nghe cũng được, dù sao cũng tốt hơn tình huống hiện tại.

Nhưng thính lực của Diệp Tương quá tốt, mặc dù Chu Trạch ra sức tránh né, thậm chí còn che loa lại, cô vẫn nghe thấy đối phương nói gì.

“Ban ngày ban mặt, con cũng không livestream, có thể có chuyện gì chứ?”

“Ngoài livestream, con cũng có cuộc sống riêng của mình.”

“Được rồi được rồi, đừng nói mấy cái đó nữa, sao con không ở nhà? Bao giờ thì về?”

Người bên kia có chút sốt ruột, “Bao lâu nữa?”

Tiếng trẻ con ồn ào và tiếng đồ vật trượt phát ra âm thanh chói tai, khiến Chu Trạch phải để điện thoại ra xa một chút, “Không biết, bận xong sẽ nói.”

“Vậy con nghe mẹ nói trước đã.”

“Cúp máy trước đi.” Chu Trạch có chút bất lực nói.

Người đầu dây bên kia đổi thành một người khác, đổi thành một giọng nam nói chuyện: “Con có chuyện gì mà bận, ngoài livestream là chuyện chính đáng, những chuyện khác đều gác sang một bên trước đi.”

Chu Trạch nhíu mày, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này nữa, trực tiếp hỏi thẳng: “Mọi người có chuyện gì, nói thẳng ra đi, bố với mẹ đang ở nhà con à? Còn có ai nữa? Đừng có tùy tiện dẫn người khác đến chỗ con ở!”

“Dì con với em họ con cũng đâu phải người ngoài, bố gọi điện thoại cho con là muốn nói chuyện này, liên quan đến dì con với em họ con. Em họ con sắp vào tiểu học rồi, giáo dục ở quê không tốt, vừa hay căn hộ của con ở đây lại thuộc khu học chánh tốt nhất, lát nữa con về đi, tranh thủ thời gian sang tên căn hộ cho dì con đi, em họ con đi học cần phải có hộ khẩu.”

 

Loading...