Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 174

Cập nhật lúc: 2024-08-20 14:45:39
Lượt xem: 8

Diệp Tương cũng giống như học kỳ trước, đều đặn lên lớp, tan học, hoàn thành việc học.

Hệ thống nói với cô, dù là biến đẹp hay là biến trở về dáng vẻ ban đầu, đều có một quá trình thay đổi từ từ.

Diệp Tương cất hết gương trong phòng đi.

Cô cũng cần một khoảng thời gian để chấp nhận việc mình biến trở về dáng vẻ bình thường trước kia.

Đến cuối tuần, nên đi với Chu Trạch rồi.

Địa điểm mà Chu Trạch chọn là một quán cà phê.

Chín giờ sáng, Diệp Tương dựa theo định vị bắt xe ra ngoài.

Giây phút ngồi lên xe, trong lòng cô thật ra có chút bồn chồn.

Dù sao hệ thống từng nói với cô, lần Chu Trạch tăng độ hảo cảm nhiều nhất, chính là bởi vì anh ta nhìn thấy ảnh chụp chung của cô và Great White Shark trong vòng bạn bè của Great White Shark.

Cô cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu mờ ảo của mình trên màn hình điện thoại, có chút bất an.

Không có kim thủ chỉ, cũng không có dáng vẻ xinh đẹp như trước kia, Chu Trạch nhìn thấy cô, liệu có thay đổi thái độ hay không.

Hay là sẽ rất thất vọng?

Trong tâm trạng như vậy, xe dừng lại trước cửa quán cà phê.

Cửa hàng được trang trí trang nhã, cùng với những người nam nữ ăn mặc tinh tế ra vào, khiến Diệp Tương cảm thấy có chút lạc lõng.

Cô đẩy cửa bước vào, người phục vụ lễ phép tiến lên hỏi: “Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có đặt chỗ trước không ạ?”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Diệp Tương gật đầu, “Tôi tìm một người họ Chu.”

Chu Trạch hẳn là đã sắp xếp trước với nhân viên phục vụ của quán cà phê, sau khi Diệp Tương nói xong, người phục vụ liền dẫn cô đi về phía một góc.

Lại gần, Diệp Tương nhìn thấy sau chỗ ngồi ngăn cách, lộ ra một cái đầu màu bạc trắng, trông cực kỳ nổi bật.

Trong lòng Diệp Tương bỗng nhiên thả lỏng hơn không ít, “Tôi tìm được bạn của tôi rồi, cảm ơn.”

Cái đầu màu bạc trắng vốn đang quay lưng về phía Diệp Tương, ngay khi giọng nói của cô vang lên, liền vô cùng nhanh chóng quay đầu lại.

Anh ta không chút hình tượng nằm úp sấp trên lưng ghế sofa chào hỏi cô: “Diệp Tương! Cậu đến rồi à!”

Chu Trạch dường như hoàn toàn không nghĩ tới, khả năng mình nhận sai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-174.html.]

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, nhìn thấy bóng dáng đó, cho dù bị mù mặt, Chu Trạch cũng vô cùng chắc chắn xác định, đó chính là Diệp Tương.

Diệp Tương ngồi xuống trước mặt anh ta.

Chàng trai nhuộm mái tóc ngắn màu bạc trắng đối diện, so với dáng vẻ cô nhìn thấy trong livestream không có quá nhiều khác biệt. Vóc người cao ráo, sống lưng hơi khom, làn da là kiểu trắng bệch không được khỏe mạnh do quanh năm không thấy ánh mặt trời, lông mày và đôi mắt tuấn tú, thoạt nhìn là dáng vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng khí chất của anh ta lại ngông cuồng bất kham, khiến người ta vừa nhìn là có thể nhận ra, tính cách của anh ta không phù hợp lắm với vẻ ngoài.

Rời khỏi filter làm đẹp, Chu Trạch không hề xấu đi, ngược lại bản thân thật sự còn có thêm vài phần cảm giác non nớt mà trong ống kính không có.

Tất cả những tình huống mà Diệp Tương tưởng tượng đều không xảy ra, chàng trai đối diện từ lúc nhìn thấy cô, liền luôn ở trong trạng thái cực kỳ nhiệt tình và vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, lại luôn cong cong, vì thế Diệp Tương cũng nhịn không được cong môi cười theo anh ta.

“Gặp tớ vui như vậy sao?” Diệp Tương lộ ra nụ cười chân thật nhất trong khoảng thời gian này, “Cậu cười suốt luôn.”

Nghe vậy, nụ cười của Chu Trạch càng thêm rạng rỡ.

“Vui chứ, chẳng lẽ không cho phép tớ cười à?”

Diệp Tương lúc này mới phát hiện, rời khỏi filter làm đẹp, lúc Chu Trạch cười rạng rỡ, trên má lại có một đôi lúm đồng tiền, chỉ là không quá rõ ràng.

“Chu Trạch, lúc livestream có phải cậu mở filter làm đẹp mạnh quá rồi không, hôm nay tớ mới phát hiện cậu có lúm đồng tiền đấy.”

Chu Trạch sờ sờ mặt mình, “Ở đâu?”

Diệp Tương chỉ vị trí cho anh ta, Chu Trạch còn chưa tìm thấy, liền ghé sát lại, đầu ngón tay của Diệp Tương liền bất ngờ chọc vào lúm đồng tiền của anh ta.

Chu Trạch giống như bị điện giật, lùi về vị trí của mình, tố cáo Diệp Tương: “Cậu ghen tị tớ có lúm đồng tiền, cũng không thể trực tiếp động tay động chân chọc chứ.”

Diệp Tương nhấp một ngụm nước chanh: “Là cậu tự đụng vào, không trách tớ được.”

Chu Trạch che mặt, u oán nhìn cô, giống hệt một cô vợ nhỏ bị ủy khuất.

Diệp Tương nghiêng đầu lướt qua tấm kính phản chiếu bên cạnh, lúc này mới phát hiện, từ lúc nhìn thấy Chu Trạch, cô vẫn luôn mỉm cười.

Anh ta vẫn luôn dùng cách thức của riêng mình chọc cô vui vẻ.

Trong mắt Diệp Tương, xẹt qua một tia ngỡ ngàng.

Chờ đến khi cô hoàn toàn biến trở về dáng vẻ ban đầu, Chu Trạch vẫn sẽ trân trọng cô như vậy sao?

Cô không biết.

Vậy thì đừng nghĩ nữa.

 

Loading...