Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 168

Cập nhật lúc: 2024-08-20 14:17:07
Lượt xem: 10

Diệp Tương liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, chia cho Dư Dịch Sanh một nửa số đồ: "Đi thôi."

Cô cố tình nói với âm lượng bình thường để Lý Nhã Tĩnh có thể nghe thấy: "Cậu ấy bị người khác trút giận nên mới trút lại lên chúng ta, chỉ đơn giản vậy thôi."

Dư Dịch Sanh bĩu môi. Tuy rằng không ở ký túc xá nhiều nhưng thỉnh thoảng bận học, cô cũng ở lại nghỉ ngơi, đương nhiên biết Lý Nhã Tĩnh là người thế nào.

Cô rất coi thường hành vi của Lý Nhã Tĩnh.

Nhưng thân là thành viên không cố định của ký túc xá, cô cũng không muốn tham gia vào những chuyện này.

Xách đồ đạc, Diệp Tương và Dư Dịch Sanh cùng nhau đi thang máy xuống lầu.

Bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Dư Dịch Sanh mới thở dài: "Tính Lý Nhã Tĩnh cũng nên sửa đổi đi, năm tư rồi, chúng ta có thể nhường nhịn cậu ấy, nhưng đợi đến lúc đi thực tập mà vẫn giữ cái tính cách này..."

Diệp Tương nói: "Chúng ta cũng không cần thiết phải nhường nhịn cậu ấy."

"Đúng vậy, chúng ta là bạn cùng phòng, chứ có phải bố mẹ cậu ấy đâu." Dư Dịch Sanh đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Diệp Tương. "Ê, không đúng, sao hôm nay cậu lại phản bác cậu ấy trước mặt cậu ấy vậy, đây không phải phong cách thường ngày của cậu."

Diệp Tương thầm than trong lòng, có lẽ trước đây cô quá hiền rồi. "Tớ phát hiện nhẫn nhịn không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề gì nên đổi cách xử lý khác thôi."

Cô đã nhịn Lý Nhã Tĩnh ba năm, nhưng ba năm qua, Lý Nhã Tĩnh có từng tự xem lại bản thân vì sự nhẫn nhịn của cô không?

Ngược lại, vừa rồi cô không nể mặt mũi khiến cô ta xấu hổ thì hiệu quả lại rất tốt.

"Đừng nhắc đến cậu ấy nữa." Diệp Tương không muốn lãng phí tâm tư cho Lý Nhã Tĩnh nữa. "Cậu đã nghĩ đến lúc đó sẽ đi thực tập ở đâu chưa?"

Thấy Diệp Tương chuyển chủ đề, Dư Dịch Sanh không tiếp tục nhắc đến chuyện của Lý Nhã Tĩnh nữa.

Cô suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Hiện tại vẫn chưa biết, nhưng ngành của chúng ta muốn tìm một công ty tốt để thực tập đúng chuyên ngành hơi khó đấy."

Phòng của họ đều là sinh viên chuyên ngành Quản trị Kinh doanh, lúc đăng ký, cô là do nghe theo sự sắp xếp mới rơi vào ngành này, đến lúc sắp tốt nghiệp mới thấy hơi lo lắng.

Cũng không phải nói ngành này không tốt, chỉ có thể nói, những công việc đúng chuyên ngành này đều không phải là những gì cô hứng thú.

"Còn cậu? Có ý tưởng gì không, cho tớ tham khảo với."

Diệp Tương lắc đầu: "Thật ra tớ hỏi cậu là đang định tham khảo ý kiến của cậu đấy."

Chuyện thực tập phải suy nghĩ từ sớm, chuẩn bị trước cho chu đáo.

Dư Dịch Sanh cười, dùng vai huých cô một cái: "Hay cho câu, cậu định chép bài của tớ à? Không có cửa đâu, vì tớ cũng chưa làm, haha."

Diệp Tương cũng cười theo.

Đi đến cổng chính trường học, chiếc xe đến đón Dư Dịch Sanh đang đỗ bên đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-168.html.]

Bố mẹ Dư Dịch Sanh xuống xe nhận đồ, thấy Diệp Tương, trước tiên là cảm ơn cô đã giúp Dư Dịch Sanh chuyển đồ, sau đó lại khen Diệp Tương xinh đẹp, khí chất tốt.

Nghe Dư Dịch Sanh nói muốn mua kem cảm ơn Diệp Tương đã giúp đỡ, bố mẹ Dư Dịch Sanh liền giục cô mau đi, bảo họ sẽ đợi ở đây, đừng để bạn học phải chờ lâu.

Diệp Tương bị Dư Dịch Sanh kéo chạy, tai đỏ bừng. Bố mẹ Dư Dịch Sanh quá nhiệt tình, hết lời khen ngợi cô, đến chính cô cũng thấy ngại, tính cách của họ hoàn toàn trái ngược với bố mẹ cô.

Trước tiệm kem, Dư Dịch Sanh thấy cô ngượng ngùng, cười nói: "Bố mẹ tớ là vậy đấy, quá nhiệt tình, lần sau gặp lại họ, tớ sẽ kéo cậu chạy nhanh một chút, cậu thấy ánh mắt của tớ thì mau chuồn lẹ."

Diệp Tương gật đầu.

"Cậu ăn vị gì? Đá bào hay kem?" Vừa hay có thể giúp Diệp Tương hạ nhiệt.

Mà thôi, dáng vẻ căng thẳng ngại ngùng của Diệp Tương cũng khá đáng yêu.

Giống như một chú thỏ nhỏ bị véo tai vậy.

Diệp Tương nhìn thực đơn, cũng không khách sáo với cô bạn: "Tớ muốn ăn đá bào dừa."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Dư Dịch Sanh gọi một phần xoài thập cẩm, sau khi thanh toán xong, cả hai đứng đợi đồ uống.

Thời gian chờ đợi thật sự rất nhàm chán, Dư Dịch Sanh vừa trò chuyện với Diệp Tương vừa nhìn ngó xung quanh.

Gặp đúng dịp khai giảng, lại là cuối tuần nên tốc độ làm đồ rất chậm.

Diệp Tương thấy trong tiệm có chỗ trống, đang định hỏi Dư Dịch Sanh có muốn vào trong ngồi đợi không thì bị Dư Dịch Sanh kéo tay lại.

Cô bạn kéo cô, chỉ về một hướng, có chút chắc chắn lại có chút do dự hỏi: "Diệp Tương, cậu xem, người kia có phải là Khương Doanh không?"

Bên cạnh cốp xe màu trắng, một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ khoanh tay đứng, đang nhìn chàng trai đi cùng mình chuyển hành lý.

Cô ấy chỉ để lộ một bên mặt, nhưng với mức độ quen thuộc của Diệp Tương với Khương Doanh, cô nhận ra ngay lập tức.

"Là Khương Doanh."

Sau khi xác nhận là Khương Doanh, Diệp Tương và Dư Dịch Sanh đi thẳng đến chỗ chiếc xe màu trắng đang đỗ.

"Cẩn thận chút, đừng đụng vào xe của tôi đấy."

"Biết rồi, chị, em không yếu như chị nghĩ đâu, đến cả cái vali cũng không bê nổi."

Chàng trai lấy đồ từ trong cốp xe ra, Diệp Tương lại gần cũng nhận ra, người đi cùng Khương Doanh chính là em họ của cô ấy, cũng là Thịnh Lẫm, người cô đã từng chăm sóc trong thời gian ngắn ở bệnh viện.

...

 

Loading...