Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 158

Cập nhật lúc: 2024-08-20 07:34:52
Lượt xem: 12

Diệp Tương và Tống Bạch Vi đều không phải người giỏi tìm chủ đề, một người ngồi trên xe, một người đứng trước mặt, cứ như vậy đứng đối mặt một lúc lâu, Diệp Tương muốn nói, cô đi trước đây.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, điện thoại của Tống Bạch Vi vang lên, cùng lúc đó, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm, đi chiếc xe đạp điện còn nhỏ hơn xe của cô dừng lại cách đó không xa.

Nghe điện thoại mới biết là người đàn ông đội mũ bảo hiểm kia gọi đến.

Ngoại hình của Tống Bạch Vi thật sự quá bắt mắt, người đàn ông đội mũ bảo hiểm sau khi nhận điện thoại, rất nhanh đã phát hiện người mình đang gọi điện thoại cho đang đứng trước mặt.

Anh ta rẽ sang, đến trước mặt Tống Bạch Vi, hỏi: "Sếp, là anh gọi xe ôm phải không?"

Tống Bạch Vi gật đầu.

Người đàn ông đội mũ bảo hiểm quan sát quần áo của anh ta một lượt, trong lòng có chút bồn chồn, cách ăn mặc này vừa nhìn đã biết là giàu có, xe chắc chắn cũng là xe sang, anh ta có chút do dự có nên nhận đơn này hay không.

Đặc biệt là gần đây tắc đường nghiêm trọng, thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông, anh ta không muốn gánh lấy rủi ro này.

Tài xế xe ôm hỏi: "Sếp, xe đâu?"

Tống Bạch Vi chỉ vào chiếc xe thể thao màu đen ở cửa.

Tài xế xe ôm nhìn thấy logo, im lặng lấy điện thoại ra hủy đơn.

Anh ta lại cưỡi chiếc xe đạp điện của mình, "Sếp, không nhận đâu, xe của anh quá đắt, va quẹt vào tôi không đền nổi."

"Xảy ra vấn đề gì tôi tự chịu trách nhiệm."

"Vậy cũng không nhận."

Nói xong, tài xế xe ôm liền cưỡi xe chạy mất.

Lúc này vốn dĩ đã khó tìm xe ôm, vất vả lắm mới có người nhận đơn, đến nhìn một cái lại chạy mất.

Tống Bạch Vi lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đứng tại chỗ nhìn điện thoại không biết nên làm vẻ mặt gì.

Diệp Tương hỏi anh ta: "Tôi xem trên TV, người như anh... đều có tài xế riêng phải không?"

Tống Bạch Vi nói: "... Tài xế lái xe cho tôi có việc nhà, xin nghỉ rồi."

Nếu không, anh ta cũng không đến mức phải gọi xe ôm.

"Hay là anh đi cùng tôi luôn đi." Diệp Tương nhìn đường, "Đường này tôi quen, không cần tìm đường."

Tống Bạch Vi: "..."

"Cô muốn chở tôi về?"

Diệp Tương gật đầu, "Đúng vậy, nhìn bộ dạng anh cũng không giống người biết đi xe đạp điện."

Tống Bạch Vi: "..."

"Cảm ơn ý tốt của cô", Tống Bạch Vi từ chối, "Không cần phiền phức như vậy, tôi đợi ở đây một lát là được rồi."

Diệp Tương nhìn đoạn đường từ lúc cô đến đến giờ vẫn tắc nghẽn không nhúc nhích, chiếc xe màu đỏ ở khúc cua lúc cô đến đã nhìn thấy, lúc này vẫn đang bò chậm chạp tại chỗ.

"... Nhà anh cách đây xa không?"

Tống Bạch Vi không biết Diệp Tương hỏi vậy là có ý gì, nhưng vẫn trả lời cô, "Không tính là xa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-158.html.]

Anh ta ước chừng một chút, "Khoảng ba bốn cây số."

Diệp Tương do dự một lát, hỏi anh ta: "Anh từng đi xe đạp điện bao giờ chưa?"

Bắt gặp ánh mắt hơi kinh ngạc của Tống Bạch Vi, giọng Diệp Tương cũng nhỏ đi vì ngại ngùng, cô dời mắt, nói: "Nếu anh không vội về nhà, lát nữa tôi có thể quay lại đón anh."

Nhìn tình hình hiện tại, dù Tống Bạch Vi có gấp đến mấy, cũng chưa chắc đã đi được.

Thật ra Diệp Tương cũng chỉ thuận miệng nói, cô không ngờ Tống Bạch Vi sẽ đồng ý, dù sao với cách ăn mặc ngoại hình như anh ta, thật sự không hợp ngồi ở ghế sau xe đạp điện.

Với chiều cao của anh ta, chắc ngồi lên, chân cũng không đặt vừa.

Nhưng lần này đến lượt Diệp Tương kinh ngạc, Tống Bạch Vi thậm chí còn không cần suy nghĩ quá lâu, anh ta gần như vừa nghe cô nói xong, đã đồng ý phương án về nhà này mà cô đề nghị.

"Được."

Lần này Diệp Tương có thể nhìn rõ ràng anh ta cười.

"Tôi còn chưa đi xe đạp điện bao giờ, vừa hay thử xem sao."

Diệp Tương có chút hối hận vì đã tùy tiện mở miệng, "Hay là anh gọi xe ôm thử xem? Nếu tìm được, có thể bảo tài xế lái xe thẳng về nhà, đỡ phải phiền phức quay lại đây lấy xe."

Tống Bạch Vi không cho Diệp Tương cơ hội hối hận, "Cô đi đưa Kỷ Từ về trước đi, tôi đợi cô ở đây."

"Còn xe", anh ta không thèm để ý nói, "Cứ để đó đi, đợi tài xế đến lái về."

Diệp Tương cố gắng vùng vẫy, "... Hay là anh gọi xe ôm thử xem?"

Tống Bạch Vi cầm điện thoại bằng ngón tay gầy guộc, lắc lắc về phía Diệp Tương, "Đã hủy rồi, tôi đợi cô ở đây."

Lúc này Diệp Tương mới biết thế nào là tự mình chuốc lấy phiền phức.

Vùng vẫy vô ích, Diệp Tương dưới ánh mắt tiễn biệt của Tống Bạch Vi, vặn tay lái rời đi.

Đưa Kỷ Từ say đến mức không biết gì về nhà an toàn, Diệp Tương lại quay về cổng quán bar.

Cô vừa đi vừa về, thời gian trôi qua nửa tiếng, Tống Bạch Vi vẫn đứng tại chỗ, dáng vẻ ung dung.

Anh ta dường như vừa từ chối một người phụ nữ đến bắt chuyện, vẻ mặt lạnh nhạt, từ chối người khác ngàn dặm.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Người phụ nữ kia còn chưa đi xa, dường như vẫn chưa cam lòng.

Diệp Tương chịu đựng áp lực gọi anh ta một tiếng, "Tống Bạch Vi, đi thôi."

Biểu cảm của Tống Bạch Vi lập tức thay đổi.

Dưới ánh mắt trợn tròn của người phụ nữ thất bại trong việc bắt chuyện, Tống Bạch Vi thản nhiên ngồi lên ghế sau xe đạp điện của Diệp Tương.

Diệp Tương quay đầu nhìn thoáng qua, chiếc quần đen của Tống Bạch Vi đã bị dính bụi.

Hai tháng không đi, lúc nãy vội quá, cô không lau xe.

Bây giờ thì hay rồi, để bộ quần áo đắt tiền làm giẻ lau.

Diệp Tương dừng một chút, lấy từ trong giỏ xe ra một miếng giẻ, "... Hay là anh lau qua rồi hẵng ngồi?"

 

Loading...