Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 157

Cập nhật lúc: 2024-08-20 07:32:27
Lượt xem: 9

Diệp Tương nghi hoặc nhận điện thoại, đầu dây bên kia rất ồn ào, tiếng nhạc chấn động màng nhĩ, Diệp Tương cầm ống nghe ra xa một chút, đợi mãi không thấy Kỷ Từ lên tiếng, Diệp Tương lại gọi tên Kỷ Từ một tiếng, vẫn không nhận được hồi âm.

Chắc là bấm nhầm, Diệp Tương đoán.

Cô còn chưa kịp bấm 'ngắt máy', đầu dây bên kia rốt cuộc cũng truyền đến giọng nói.

Chỉ là giọng nói này không phải của Kỷ Từ, mà là một giọng nam trầm thấp lạnh lùng, xen lẫn trong tiếng nhạc ồn ào, mang đến cảm giác đặc biệt không hợp nhau.

"Diệp Tương", giọng nam đầu dây bên kia hỏi, "Có tiện ra đón Kỷ Từ không? Cô ấy say rồi."

"... Là ai vậy?"

Tuy rằng đại khái đoán được người nói chuyện là ai, nhưng Diệp Tương vẫn muốn xác nhận lại.

"Tống Bạch Vi." Giọng nam nói.

"Tôi có thời gian", Diệp Tương không biết tại sao lần này anh ta không muốn đưa Kỷ Từ về, "Anh cho tôi địa chỉ, tôi đến ngay."

"Dị Độ", Tống Bạch Vi nói, "Ở đường Hoa Mậu, cô tìm trên bản đồ là được."

Diệp Tương nói: "Được."

Nhanh chóng thay một chiếc váy có thể ra ngoài, Diệp Tương lấy chiếc xe đạp điện cũ mua lại của chị khóa trên cưỡi đi.

Đường Hoa Mậu cách chỗ cô ở không tính là xa, hơn nữa rất tắc đường, Diệp Tương không gọi xe.

Không lâu sau Diệp Tương đã đến nơi.

Đây là lần đầu tiên cô đến quán bar, đứng ở cửa không dám vào, cô gọi điện thoại cho Kỷ Từ nhưng không được.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Do dự một hồi, Diệp Tương định đi vào tìm người, mà bảo vệ canh cửa thấy cô do dự, lại còn trông rất trẻ, tưởng cô chưa đủ tuổi, tiến lên ngăn cô lại nói: "Chứng minh thư đâu? Nơi này cấm người vị thành niên vào."

Diệp Tương ngây người tại chỗ.

Cô ra ngoài gấp, hơn nữa cũng không phải đi xa phải đi tàu cao tốc máy bay, làm sao nghĩ đến vào quán bar còn phải xem chứng minh thư xác nhận tuổi tác.

"Tôi đủ tuổi rồi."

Bảo vệ không tin, "Tôi chỉ xem chứng minh thư."

Nơi uống rượu, không phải là nơi một cô bé xinh đẹp vị thành niên như cô có thể chơi bời được.

Trong lúc nhất thời, hai người giằng co tại chỗ.

Diệp Tương đột nhiên nhớ đến chứng minh thư điện tử cũng có thể chứng minh tuổi tác của cô, nhưng còn chưa kịp lấy ra, trong quán bar đã có hai người đi ra.

Một người loạng choạng đi trước, một người bước đi vững vàng đi sau, hai người giữ khoảng cách không xa không gần.

Người đàn ông cao lớn đi phía sau có ngoại hình vô cùng bắt mắt, ánh đèn mờ ảo chiếu lên đôi mắt màu lam sẫm của anh ta, giống như biển sâu, chiếc cổ thon dài trắng nõn ẩn sau cổ áo sơ mi đen, vẻ mặt lạnh nhạt xa cách, tựa như mọi náo nhiệt trên thế gian đều không liên quan đến anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-157.html.]

Giống như một con ma cà rồng đêm khuya cô độc.

Người như vậy lại xuất hiện ở quán bar, thật sự có chút kỳ quái.

Diệp Tương lướt mắt qua người anh ta, vội vàng gọi: "Kỷ Từ!"

Kỷ Từ ngẩng đôi mắt say mèm lên, nhìn quanh quất không có phương hướng, Diệp Tương vội vàng tiến lên đỡ cô ấy, lần này bảo vệ không ngăn cản nữa.

Tống Bạch Vi đi theo hai người ra ngoài.

Đợi đến khi thấy Diệp Tương đỡ Kỷ Từ dừng trước xe đạp điện, biểu cảm của anh ta hiếm khi xuất hiện một tia biến hóa.

"... Cô muốn dùng cái này chở cô ấy về sao?"

"Trên đường tắc quá", Diệp Tương giải thích, "Thời gian tôi gọi xe đến đây, chắc cũng đủ để tôi đi bộ đến rồi."

Tống Bạch Vi im lặng một lát, lại hỏi: "Sẽ không ngã xuống sao?"

Diệp Tương dỗ dành Kỷ Từ ngồi yên ở ghế sau, lại nắm lấy tay cô ấy, nhẹ giọng dặn dò: "Ôm chặt eo tôi, đừng buông ra."

Kỷ Từ cọ cọ vào lưng cô, nhắm mắt lại không biết có phải đã ngủ hay không, nhưng cánh tay lại nghe lời ôm chặt eo Diệp Tương.

Từ xong, Diệp Tương mới nhớ đến người đàn ông đứng bên cạnh từng donate rất nhiều tiền cho cô trong lúc livestream.

Lúc đó anh ta nói, lần sau muốn nghe lời cảm ơn chân thành hơn một chút.

Nghĩ ngợi một lát, Diệp Tương ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: "Lúc trước ở trong phòng livestream... Cảm ơn anh."

Tống Bạch Vi ngẩn người một lát mới nhớ ra cô đang cảm ơn chuyện gì——

Chuyện nhỏ nhặt này đối với anh ta mà nói, không đáng nhắc đến.

Lúc đó anh ta cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Nhưng nghe thấy Diệp Tương đích thân cảm ơn, khóe môi Tống Bạch Vi vốn không có huyết sắc cũng hơi nhếch lên.

Anh ta nói: "Không cần để tâm."

Lúc trước Kỷ Từ từng gọi điện thoại cho anh ta, nói người kia muốn thông qua cô ấy, trả lại tiền cho anh ta.

Tống Bạch Vi sống ngần ấy năm, chưa từng làm chuyện tiêu tiền rồi còn muốn lấy lại.

"Không chỉ là chuyện tiền nong..." Diệp Tương dừng một chút, nói, "Thật ra có thể anh không biết, sự xuất hiện của anh, đã giúp tôi giải quyết một số vấn đề mà có lẽ tôi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giải quyết được."

Tống Bạch Vi rất nhanh đã phản ứng lại, "Trình Trừng xóa Weibo, là quyết định của cô ta, tôi không hề can thiệp."

Có lẽ lúc đó anh ta nói với WK Thanh Y chuyện mình donate quà trong phòng livestream của Diệp Tương là có ý đó, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt Diệp Tương.

"Vẫn rất cảm ơn anh."

"Vậy tôi nhận lời cảm ơn của cô."

 

Loading...