Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bàn tay vàng là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” - Chương 154

Cập nhật lúc: 2024-08-19 23:10:04
Lượt xem: 11

Còn thay đổi chỗ nào, cô ta không hỏi Diệp Tương, Diệp Tương càng không thể chủ động nói ra.

Cô nói: "Chỉ cần có ý tưởng là được rồi, kế hoạch không theo kịp biến hóa."

Diệp Tương nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng có chút bùi ngùi, "Dù sao cũng phải no bụng trước, sau đó mới suy nghĩ đến những thứ mình thích hơn."

Xe dừng ở trước cửa ga tàu cao tốc, Dư Tuyết Vi nhanh chân hơn Diệp Tương một bước lấy hành lý của cô từ trong cốp xe ra.

Động tác nhẹ nhàng của cô ta khiến Diệp Tương hơi nghi ngờ Dư Tuyết Vi có phải đã từng luyện tập qua không, tại sao thứ mà cô cảm thấy nặng không thể tả, trong tay Dư Tuyết Vi lại nhẹ nhàng như vậy?

"Cảm ơn chị, chị Tuyết Vi, không biết chị ở lại quê nhà bao lâu, nếu như nghỉ đông chị vẫn còn ở đây, đến lúc đó mời chị ra ngoài ăn cơm."

Dư Tuyết Vi sảng khoái đồng ý: "Được thôi."

Nhưng cô ta cảm thấy cách xưng hô này hơi kỳ quặc, bèn thương lượng với Diệp Tương: "Có thể đừng gọi chị là... chị Tuyết Vi nữa được không, cảm thấy kỳ kỳ thế nào ấy."

Diệp Tương nhìn cô ta chằm chằm, thầm nghĩ, chẳng lẽ đối phương cảm thấy cô gọi như vậy là già sao? Nhưng không gọi là chị, tổng không thể gọi là em gái chứ... Dư Tuyết Vi chắc chắn lớn hơn cô.

"Em gọi thẳng tên chị là được rồi."

Diệp Tương gật đầu: "Vâng, Tuyết Vi, tạm biệt chị."

Vẫy tay chào tạm biệt cô ta, Diệp Tương kéo vali đi về phía lối vào ga tàu cao tốc.

Lúc sắp rời đi, Dư Tuyết Vi đột nhiên lên tiếng nói với Diệp Tương: "Hãy làm những gì em muốn làm, đừng để bản thân phải hối hận."

"Còn những thứ khác, rất nhanh em sẽ không cần phải bận tâm nữa."

Xung quanh quá ồn ào, Diệp Tương chỉ nghe thấy nửa câu đầu Dư Tuyết Vi cổ vũ cô, cô mỉm cười quay đầu lại, nói với Dư Tuyết Vi: "Em sẽ cố gắng."

Dư Tuyết Vi vẫy tay về phía cô, xe khởi động, chiếc ô tô màu đen hòa vào dòng xe cộ, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.

Mãi đến khi vào ga, Diệp Tương mới phản ứng lại, lúc đầu Dư Tuyết Vi nói là đến đón người mới đưa cô đi, nhưng trên đường đi cô không hề thấy Dư Tuyết Vi gọi điện thoại cho bất kỳ ai, sau khi đưa cô đến nơi, Dư Tuyết Vi liền trực tiếp rời đi.

Vậy nên... Dư Tuyết Vi là cố ý chạy một chuyến để đưa cô đi sao?

Hơn nữa, để cho cô không phải áy náy, đối phương còn cố tình nói dối.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Tương là muốn chuyển khoản tiền xăng xe cho Dư Tuyết Vi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nhưng khi cô mở điện thoại ra, động tác lại khựng lại.

Nếu Dư Tuyết Vi vốn không muốn cho cô biết, vậy sau khi cô phản ứng lại mà chuyển tiền xăng xe cho cô ta, Dư Tuyết Vi có cảm thấy vui vẻ khi nhận được số tiền này không?

Diệp Tương chìm vào suy tư.

Cô không ghét người hàng xóm xinh đẹp này, đối phương cũng bằng lòng kết bạn với cô.

Hình như... cô không cần thiết phải từ chối thiện ý mà Dư Tuyết Vi thể hiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-tay-vang-la-yeu-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-154.html.]

Cuối cùng Diệp Tương không làm gì cả, cô hít sâu một hơi, cất điện thoại, sải bước đi về phía cổng soát vé.

Diệp Tương xuất phát vào buổi sáng, đến gần tối mới đến trường.

Báo bình an cho bố mẹ xong, Diệp Tương trực tiếp quay về căn nhà thuê chung với Kỷ Từ.

Dọn dẹp qua loa một chút, Diệp Tương liền đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Kỷ Từ đã nói với cô, cô ấy sẽ đến muộn, bảo Diệp Tương đợi cô ấy đến rồi cùng nhau dọn dẹp.

Diệp Tương đã đồng ý với cô ấy, tự nhiên sẽ không nuốt lời.

Ngủ một giấc ngon lành, có lẽ là do hôm qua ngồi xe mệt quá, lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa, Diệp Tương nghĩ hay là gọi đồ ăn ngoài ăn tạm vậy, cô lười tự nấu, vừa mở ứng dụng đặt đồ ăn, cô liền nghe thấy tiếng cửa chính mở ra.

Kỷ Từ đã về.

Diệp Tương gọi cô ấy: "Kỷ Từ."

Kỷ Từ đá giày chạy về phía cô, ôm chầm lấy Diệp Tương cọ cọ, nũng nịu nói: "Tương Tương, tớ nhớ cậu quá, cậu xem, nghỉ hè một cái mà tớ gầy đi rồi này."

Cô ấy buông Diệp Tương ra, xoay người trước mặt cô.

Khi nhìn thấy mặt Diệp Tương, Kỷ Từ sững người, cô ấy ngây ra một lúc, nhịn không được đưa tay sờ sờ má Diệp Tương, hỏi: "Tương Tương, sao tớ cảm thấy, cậu xinh đẹp lên nhiều vậy?"

Kỷ Du xách vali đi phía sau cũng vào nhà, nghe thấy Kỷ Từ nói vậy, khóe môi khẽ nhếch lên, cậu ta không chút lưu tình vạch trần Kỷ Từ, nói: "Là cậu ấy thèm cơm cậu nấu đấy, đừng có mà tự luyến."

Đặt đồ đạc sang một bên, Kỷ Du ngẩng đầu nhìn về phía hai người: "Trưa nay ra ngoài ăn đi, anh mời."

Sau đó, cậu ta cũng ngây người như Kỷ Từ.

Hình ảnh Diệp Tương trong ký ức đã không còn nhớ rõ lắm, Kỷ Du chỉ mơ hồ nhớ cô có làn da rất trắng, có đôi mắt to tròn long lanh đen trắng Diệp Tương bây giờ, dường như đã bổ sung hoàn hảo hình ảnh trong ký ức của cậu ta.

Hình như cô sinh ra đã có dáng vẻ thanh lệ động lòng người như vậy.

Lần này Diệp Tương không né tránh ánh mắt của cậu ta, cô nhìn cậu ta, đáp lại bằng một nụ cười.

Kỷ Du khẽ mở miệng, nhất thời lại không biết nên nói gì.

Kỷ Từ liếc nhìn dáng vẻ mất mặt của Kỷ Du, "Hâm mộ anh mời chắc, Tương Tương, đi thôi, tớ mời cậu ăn."

Cô ấy kéo tay Diệp Tương, chỉ thiếu nước đạp cho Kỷ Du một cái, "Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, còn ăn không? Không ăn bọn tớ đi đấy?"

Kỷ Du lúc này mới hoàn hồn, thu hồi tầm mắt, lúng túng nói với Diệp Tương: "Xin lỗi, vừa nãy anh lỡ lơ đãng."

Kỷ Từ khẽ cười một tiếng, không vạch trần cậu ta.

Ba người đến nhà hàng, địa điểm là Kỷ Từ chọn.

 

Loading...