Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn bè bình thường - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:49:35
Lượt xem: 4,345

Tôi nhìn cô ta, ánh mắt ôn hòa, hệt như nhìn một chú hề: “Lý Khanh Khanh, đừng nói những lời ngu xuẩn như vậy nữa. Nhìn cô tức giận như vậy, tôi chỉ vừa mới lấy lại đồ của mình, vẻ mặt của cô cứ như lại giống như bị tôi cắt da thịt mà vô cùng đau đớn vậy.”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ về nhà thuyết phục mẹ cô nghĩ ra những thủ đoạn mới để lấy lòng ông già. Thật đáng thương, nhiều năm như vậy, hai mẹ con các cô đã cố gắng rất nhiều để lấy lòng Lý Niệm, nhưng cuối cùng, ngoại trừ tiền sinh hoạt ít ỏi hàng tháng, các người thậm chí còn không có được một căn nhà.”

“Nhưng cô đừng lo, sau khi tôi tiếp quản công ty thì tiền sinh hoạt của cô và mẹ cô sẽ không bị cắt. Đó là số tiền vất vả kiếm được mà cô và mẹ cô đã bỏ ra để làm cho ông già vui vẻ, cô nên nhận đi.”

Trước lời nói của tôi, mặt cô ta tím tái, cuối cùng cô ta không biết mình đang nghĩ gì, lại mỉm cười như thể tìm được vũ khí sắc bén để tấn công tôi: “Tôi không nói lại cô, nhưng Tiêu Tập Nguyệt, cô cũng không có gì cả. Bạn trai cô yêu bảy năm bây giờ cũng không còn là của cô.”

Tôi còn không thèm nhấc mí mắt lên: “Rác thì nên để trong thùng rác. Của cô thì là của cô. Có gì mà khoe?”

Tôi nghĩ Lý Khanh Khanh chọn Tần Tranh vì cô ta thích hắn, nhưng có lẽ, trong mắt cô ta, Tần Tranh là người quản lý trẻ nhất trong ban lãnh đạo công ty, Lý Niệm lại cực kỳ xem trọng hắn, có lẽ cô ta cho rằng tiền đồ của Tần Tranh không chỉ có đến chức Giám đốc bộ phận này.

Lý Khanh Khanh cần có được chỗ đứng trong công ty, Tần Tranh chính là người trợ giúp tốt nhất của cô ta.

Tôi nghĩ, ở một góc độ nào đó, Tần Tranh và Lý Khanh Khanh quả thực rất xứng đôi.

Họ lợi dụng nhau, mưu cầu lẫn nhau, nhưng cuối cùng họ chẳng có được gì, hoàn toàn thất vọng.

Nghĩ đến điều này làm tôi buồn cười.

Nói xong, tôi thực sự thấy phiền, kiên nhẫn nhẹ nhàng nhìn cô ta: “Đây là lần cuối cùng tôi đối tốt với cô, Lý Khanh Khanh, ở công ty cụp đuôi làm người, nếu không thì tôi cam đoan với cô, tôi không phải vẫn tốt tính như vậy.”

Cô ta bị tôi nói lã chã muốn khóc, đáng tiếc tôi không phải Tần Tranh, không làm được chuyện thương hương tiếc ngọc.

Tôi đứng đó ngậm cười thưởng thức những giọt nước mắt của cô ta, sâu thẳm trong lòng tôi cảm thấy những giọt nước mắt này thực sự rất đẹp mắt.

10.

Việc từ chức của Tần Tranh đúng như mong đợi của tôi.

Tôi thực sự không thể nghĩ ra lý do gì để hắn ở lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-be-binh-thuong-oirm/9.html.]

Mọi thủ tục từ chức của hắn đều diễn ra bình thường. Tôi không hỏi bất cứ điều gì về hắn cho đến khi hắn hoàn tất mọi thủ tục vào ngày cuối cùng rời công ty, vì lý do nào đó hắn đã nhắn tin cho tôi và hỏi tôi liệu chúng tôi có thể nói chuyện được không.

Tôi không biết tôi và hắn có chuyện gì phải nói.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Vào đêm Lý Niệm tiết lộ thân phận của tôi, hắn cũng gọi điện cho tôi và bảo ở dưới nhà tôi đợi tôi, vừa lúc Lý Niệm yêu cầu tôi về biệt thự vài ngày ông ta, muốn cùng tôi sắp xếp lại một chút quan hệ các cá nhân của công ty.

Tôi không về nhà, cũng không trả lời tin nhắn của hắn.

Sau đó hắn biết điều không còn làm phiền tôi nữa.

Không biết có phải vì đây là lần chia tay cuối cùng hay không, mà dù tôi không trả lời tin nhắn của hắn, hắn vẫn đến gặp tôi.

Thực ra, tôi luôn ngưỡng mộ khí chất điềm tĩnh ở hắn. Có lẽ đây là đặc trưng của những người thành công. Hắn có thể giả vờ rằng giữa chúng tôi chưa bao giờ có sự phản bội nào.

Hắn bình tĩnh đến mức tôi thậm chí còn tự hỏi liệu trí nhớ của mình có vấn đề gì không.

Lông mày hắn nghiêm nghị, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, thậm chí còn mỉm cười như một người bạn cũ. Hắn đứng ở cửa hỏi tôi: “Nói chuyện nhé?”

Tôi im lặng, hắn bước vào và đưa cho tôi một tách cà phê.

Tôi cầm lấy và chúng tôi đứng cạnh nhau trước khung cửa sổ khổng lồ cao từ trần đến sàn. Màn đêm buông xuống, những tòa nhà cao tầng nhô lên khỏi mặt đất sáng rực rỡ nhìn ra ngoài qua lớp kính trong suốt, tựa như đặt mình trong dải Ngân Hà

Tôi nghe thấy Tần Tranh ở bên cạnh thở dài: “Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta đến làm việc không?”

Đó là gần năm năm trước, hai sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp cũng đang đứng trên một tòa nhà cao tầng nhìn ra ánh đèn ngoài cửa sổ.

Khi đó, hắn gia nhập công ty với tham vọng lớn sẵn sàng phát huy tài năng nhưng bị giao cho làm những việc lặt vặt nhất.

Sau này, hắn đã dựa vào khả năng của chính mình để giành được thương vụ trị giá hàng triệu đô la. Tôi vẫn còn nhớ cái cách hắn nhìn tôi đầy hào hứng với khuôn mặt tái nhợt ôm cái bụng đau vì uống rượu, hắn nói: “Thập Nguyệt, anh sẽ cho em một căn nhà ở thành phố này.”

Sau đó, đơn đặt hàng lớn này đã trở thành thành tựu của công ty hắn, hắn chỉ nhận được tiền thưởng 500 tệ.

Loading...