Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn bè bình thường - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:47:14
Lượt xem: 3,111

“Cô không thích bó hoa này sao?” Phía sau có người hỏi.

Tôi quay lại, là một người đàn ông xa lạ đang chỉ vào bông hoa trong thùng rác và xin lỗi: “Xin lỗi, hôm qua tài xế vô tình tông phải cô. Tôi đưa cô đến bệnh viện. Sau khi liên lạc với số liên lạc khẩn cấp của cô, vì thật sự có việc nên tôi không thể không rời đi.”

“Đây là quà xuất viện. Ngoài ra, tôi đã thanh toán hết viện phí cho cô rồi, thực xin lỗi, nếu cô có nhu cầu khác có thể trực tiếp nói với tôi.”

Tôi không khỏi bật cười. Ngay cả bó hoa này cũng là do người khác tặng.

Tôi ngẩng đầu lên, lịch sự xin lỗi: “Xin lỗi, tôi cứ tưởng là người khác đưa.”

Tôi thở dài trong lòng, tôi luôn là người hiểu đạo lý và biết điều, nhưng phẩm chất tốt có nghĩa là tôi yếu đuối, dễ bị bắt nạt.

Tần Tranh và tôi đã thực sự đi đến hồi kết.

4.

Khi tôi từ bệnh viện trở về, Tần Tranh đã có mặt ở nhà.

Khi tôi mở cửa bước vào, hắn đang ngồi trên ghế sô pha, ti vi đang phát một chương trình tạp kỹ mà hắn không hứng thú. Tay hắn cầm điện thoại di động, cúi đầu, có lẽ đang trò chuyện với ai đó, khoé miệng mỉm cười.

Ánh sáng mờ ảo từ màn hình điện thoại chiếu vào khuôn mặt hắn, dịu dàng đến khó hiểu.

Tôi quên mất đã bao lâu rồi tôi chưa nhìn thấy nụ cười dịu dàng như vậy trên khuôn mặt hắn.

Tôi dừng lại trước cửa, hắn mải mê đến mức không nghe thấy tôi mở cửa cho đến khi tôi nhẹ nhàng gọi tên hắn: “Tần Tranh.”

Hắn thu hồi nụ cười trên môi, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi rơi vào tay hắn.

Hắn vô thức khóa màn hình điện thoại lại và đặt nó trở lại ghế sô pha. Hắn ngạc nhiên nhìn tôi và hỏi: “Em đã xuất viện rồi?”

Lúc đó tôi mới thực sự cười, cười nhạo hắn và cả chính mình.

Tôi dịu dàng nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Cuộc chia tay giữa tôi và Tần Tranh có thể gọi là “hòa bình”.

Cả hai chúng tôi đều là những người rất điềm tĩnh và toàn bộ quá trình chia tay không kéo dài lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ban-be-binh-thuong-oirm/3.html.]

Mọi người đều là những người trưởng thành, coi trọng thể diện, tất cả đều được phơi bày, thực ra không có gì đáng nói, đó chỉ là sự hiểu biết ngầm mà thôi.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Sau khi tôi nói “Chúng ta chia tay đi”, hắn không hỏi tôi tại sao mà chỉ im lặng, tôi nghĩ lúc đó hắn đáng lẽ phải cảm thấy như trút được gánh nặng.

Một lúc sau, hắn nói xin lỗi tôi.

Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của hắn, tôi chỉ bình tĩnh sắp xếp mọi việc sau khi chia tay.

Giọng điệu của tôi rất bình tĩnh, vẻ mặt không tính là buồn bã. Tần Tranh có chút kinh ngạc trước dáng vẻ của tôi, sau khi tôi yêu cầu hắn rời đi càng sớm càng tốt, hắn đột nhiên ngắt lời tôi và hỏi: “Thập Nguyệt, hình như em một chút cũng không buồn”.

Hắn khẽ cau mày, ánh mắt rơi vào mặt tôi, quan sát tôi một cách chuyên chú, dường như không hiểu.

Đàn ông đúng là sinh vật buồn cười. Dù hắn không còn yêu tôi nữa, dù kết quả chia tay là điều hắn tha thiết mơ ước nhưng nhìn thấy tôi bình tĩnh vô tư như thế lại không cam lòng.

Có lẽ trong suy nghĩ của hắn, tôi nên khóc lóc cầu xin hắn ở lại, lúc đó hắn mới có thể trong phiền chán sinh ra một chút đắc ý.

Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, không tỏ ra cảm xúc gì. Tôi không nói với hắn rằng tôi sớm đã buồn rồi.

Khi hắn không trả lời tin nhắn Wechat của tôi mà bình luận về bài viết mà Lý Khanh Khanh vừa đăng.

Khi hắn xóa danh sách bài hát đã tạo cho tôi chỉ để cùng Lý Khanh Khanh nghe những bài hát Hàn Quốc thịnh hành mà cô ta thích nghe.

Khi hắn nói với tôi, người đang giả vờ mất trí nhớ, rằng chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.

Ở nơi tôi không nhìn thấy hắn và Lý Khanh Khanh đắm chìm trong bầu không khí mập mờ của người trưởng thành, tôi đã buồn rồi.

Đối với tôi, nó giống như một khối u lành tính phát triển trong cơ thể, nó phát triển ở đó và không gây tử vong, nhưng bạn biết đấy nếu cứ để mặc, khối u này sẽ từ từ xấu đi, ăn mòn sức khỏe và sức sống của bạn từng chút một.

Chẳng có gì phải sợ, chỉ cần khi nó còn lành tính, đem nó khoét tận gốc là được rồi.

Cơn đau chỉ là tạm thời nhưng suy cho cùng tôi cũng sẽ khỏe lại.

Trước khi Tần Tranh thu dọn đồ đạc rời đi, tôi bình tĩnh hỏi hắn điều cuối cùng: “Tần Tranh, anh thay lòng đổi dạ vì Lý Khanh Khanh là con gái của Lý Niệm, hay đơn giản vì cô ta chỉ là cô ta?”

Hắn đứng ở tiền sảnh nhìn lại, dáng người cao ráo thẳng tắp như lần đầu tôi gặp nhau ở trường đại học, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ trưởng thành điềm tĩnh so với vẻ trẻ trung hồi đó.

Tôi luôn nghĩ hắn vẫn là chàng trai mặt đỏ bừng vụng về tỏ tình với tôi trên sân chơi, nhưng phải đến lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng không biết từ khi nào hắn đã trở thành người cân nhắc lợi hại trong biển sâu lợi ích này.

Loading...