Chạm để tắt
Chạm để tắt

Bạn bè bình thường - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-11 13:46:59
Lượt xem: 4,218

cho tôi. Trong danh sách đó có những bản tình ca khiến hắn nhớ đến tôi khi nghe, những bài hát của ca sĩ tôi yêu thích, những bài hát tôi đã chia sẻ trên vòng bạn bè, bài hát hắn hát khi nhớ tôi trong thời gian yêu xa của kỳ nghỉ hè nghỉ đông...

Tôi nhìn lại, hắn đã xóa danh sách bài hát này.

Trong danh sách âm nhạc gần đây có những bài hát Hàn Quốc thịnh hành Lý Khanh Khanh thường nghe mà hắn căn bản không hề có hứng thú.

Chúng tôi đang lập kế hoạch tiếp thị nên tôi nghĩ hắn muốn bắt kịp xu hướng thị trường trẻ hiện nay, là tôi nghĩ nhiều rồi.

Vì vậy tôi giữ bình tĩnh không có thái độ gì chỉ là im lặng đăng xuất khỏi tài khoản của hắn.

Con người của tôi, không có chứng cứ xác thực thì sẽ không điên cuồng chất vấn hắn.

Suy cho cùng, người có thể ngồi ở bàn cuối cùng trong bàn chơi bài sẽ luôn là người ít biểu hiện và ít nói nhất.

Tất nhiên, sự “ăn ý” và “tình cờ” giữa hắn và Lý Khanh Khanh cũng không chỉ có thế.

Đầu tháng sau, hắn mang theo tổ dự án đảm nhận một dự án.

Tôi đang dẫn một nhóm ra khỏi thành phố để xử lý một dự án khác, nhưng thỉnh thoảng tôi nghe nói rằng người mà hắn đang làm việc cùng trong dự án này là một anh chàng người Anh rất khó làm việc cùng.

Tôi bận cả ngày, không có thời gian ăn uống, tôi gọi điện cho hắn trước để hỏi tiến độ dự án. Hắn không nhận, có lẽ đang bận, tôi suy nghĩ một chút, gửi cho hắn tin nhắn Wechat.

Hắn chưa bao giờ trả lời tôi tin nhắn Wechat của tôi. Sau đó, tôi thấy hắn đăng ảnh nhóm lên vòng bạn bè. Lý Khanh Khanh đang đứng cạnh hắn với nụ cười rạng rỡ, bàn tay cầm kéo cắt băng dự án diễn ra suôn sẻ.

Dòng đăng bài viết trong vòng bạn bè của hắn với dòng trạng thái là “Biết địch biết ta”, Lý Khanh Khanh cũng có bài đăng tương tự như vậy, với dòng trạng thái là “Trăm trận trăm thắng”

 

Tôi bấm vào và phát hiện nhật ký Wechat của họ cũng đã thay đổi thành thế này, giống như sự hiểu biết ngầm mà chỉ có đối phương mới biết trong dự án này.

Nhật ký Wechat trước đây của hắn là “Giương buồm hái hoa, treo bàn nhặt trăng”.

Bởi vì tôi tên là Thập Nguyệt, Tiêu Thập Nguyệt.

Tôi không biết liệu hắn có nghĩ đến tôi khi thay đổi nhật ký Wechat của chúng tôi hay không.

Chắc là không.

Bởi vì hắn chưa bao giờ trả lời các cuộc điện thoại hoặc tin nhắn Wechat của tôi, nhưng hắn để lại một bình luận trên vòng bạn bè của Lý Khanh Khanh: “Ăn nhanh đi, cẩn thận dạ dày của em.”

Tôi sờ cái bụng đói cồn cào của mình rồi tắt điện thoại.

Đây là điều thứ hai tôi chịu đựng được từ hắn.

3.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ban-be-binh-thuong-oirm/2.html.]

Tôi được xuất viện ba ngày sau đó, bác sĩ cho tôi ra viện sau khi quan sát thấy tôi không có vấn đề gì.

Hôm nay tôi không nhận được tin tức gì từ Tần Tranh.

Nhưng trái lại tôi được tặng một bó hoa, đó là loại hoa hồng cappuccino mà tôi thích .

Tôi ôm bó hoa hồng cappuccino và quyết định cho Tần Tranh một cơ hội khác.

Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện, hồi lâu mới gọi điện cho hắn, mới nhẹ nhàng hỏi: “Tần Tranh, hôm nay em xuất viện, anh có thời gian tới đón em không?”

Tất cả chúng tôi đều đã ngầm thỏa thuận không đề cập đến chuyện “mất trí nhớ” và “bạn bè bình thường”, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

Hắn không nói gì, một lúc sau mới nói: “Xin lỗi Thập Nguyệt, Tôi rất bận, không thể đi được. Tôi gọi xe cho em được không?”

“Anh đang bận gì thế?” Tôi bình tĩnh hỏi.

Bên kia im lặng một lúc, có lẽ là ngoài ý muốn, tôi luôn biết điều hiếm khi đặt câu hỏi gay gắt đến cùng.

Bởi vì tôi biết rằng dự án đầu tiên của chúng tôi vừa hoàn thành và bây giờ là thời gian rảnh rỗi nhất của chúng tôi.

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Hắn nói hắn bận.

Hắn không nói, tôi thở dài rồi tự mình cúp máy.

Việc một người đàn ông yêu hay không yêu là điều thực sự rõ ràng.

Tôi nhớ khi mới tốt nghiệp và bắt đầu đi làm, tôi đột nhiên bị viêm dạ dày vào lúc ba giờ sáng, tôi đã gọi điện cho hắn trước khi hôn mê.

Sau đó, tôi tỉnh dậy và thấy hắn đang ngồi trước giường bệnh của tôi với đôi mắt đỏ hoe, một chân đi dép, chân kia đi giày thể thao. Điều quan trọng là cả hai đôi giày đều ở bên trái. Tôi không khỏi cười yếu ớt.

Nhưng vẻ mặt hắn lại sợ hãi, trong nháy mắt đỏ bừng: “Em còn  cười, anh vừa mở cửa đã nhìn thấy em nằm trên đất, giây phút ấy tim anh gần như ngừng đập.”

“Sau này em phải gọi cấp cứu trước. Lỡ anh không nhận được cuộc gọi của em thì sao? Nguy hiểm lắm.”

 Tôi lúc đó cười híp mắt nhìn hắn, dựa dẫm và tin tưởng hắn: “Nhưng trong lòng em, anh là an toàn nhất.”

Bạn xem.

Hóa ra đã có lúc hắn quan tâm đến tôi nhiều đến thế.

Thì ra chúng ta cũng từng có một tình yêu chân thành tha thiết tốt đẹp như vậy.

Cho dù hiện tại rất nhanh sẽ hoàn toàn thay đổi  nhưng khi nghĩ đến những ký ức  xa xôi này, khóe miệng vẫn sẽ nở một nụ cười tự giễu mơ hồ.

Tôi lắc đầu rồi ném bó hoa hồng cappuccino trên tay vào thùng rác cạnh đó.

Loading...